Mục lục
(Nháp) Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê - Đặng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3: Kẻ gây rối
Từ buổi sáng thức dậy cho đến tận bây giờ, hắn đã làm chuyện này làm chuyện kia suốt bốn giờ, nên không đói bụng mới là lạ.
Lúc Giang Siêu đang định bưng hai bát cho tỷ muội Tỏ Mỉén Miên thì bên ngoài sân truyền đến tiếng bước chân và tiếng quát mắng của phụ nữ.
“Tô Miên Miên, ngươi lăn ra đây cho bà í Dám chạy đến đất nhà bà đào rau dại hả! Nếu hôm nay ngươi không giải thích rõ ràng thì bà đây sẽ đánh chết ngươi!”
Giang Siêu nhíu mày nhìn ra cửa, thấy hai người đi từ bên ngoài vào, người đi trước là một người phụ nữtrung niên.
Trong trí nhớ của Giang Siêu có bà ta, chính là Lưu Xuân Hoa nổi tiếng đanh đá trong thôn.
Đi sau bà ta là người đàn ông trung niên, cũng chính là chồng của Lưu Xuân Hoa – Tô Đại Toàn.
Cả thôn có hơn ba trăm người, một nửa người họ Tô, một nửa còn lại đủ thứ họ.
Nhìn cái cách bọn họ hùng hổ tớì cửa là
biết ngay không có chuyện gì tốt.
Tỏ Đại Toàn một chân đá văng cửa nhà làm bằng tre. Theo sau bọn họ là khá nhiều dân thôn tới xem trò cười.
Trong mắt Giang Siêu lóe lên vé lạnh lùng. Trong lòng hắn cũng nảy lên cơn tức giận.
Cả thôn đều là người nghèo, lương thực hàng năm không đú ăn, còn phải nộp thuế cho quan phủ.
Phần lớn người trong thôn đều dựa vào ăn rau dại sống qua ngày, vốn đĩ rau dại mọc khắp núi đồi, ai cũng có thể đào được, nhưng mà Lưu Xuân Hoa hung dữ nhất trong thôn lại ỷ vào chuyện chồng mình cao to vạm vỡ để đi chiếm riêng các khu vực có nhiều rau dại ớ xung quanh thôn. Thật sự là quá hống hách ngang ngược!
Bà ta còn cấm người trong thôn đỉ tới những chỗ mà bà ta đẵ đánh dấu đế đào rau dại.
Tuy rằng ai cũng tức giận, nhưng lại không ai dám nói gì.
Mấy ngày qua trời mưa nên bà ta không đi ra ngoài, mà Tô Miên Miên bị Giang Siêu
bắt buộc ra ngoài tìm đồ ăn, rơi vào bước đường cùng, đành phải đi chổ đã đánh dấu kia đào rau dại.
Tới sau khi tạnh mưa, bà ta ra ngoài đào rau dại, lại phát hiện có vài chồ bị đào rồi. Bà ta nhanh chóng đoán được người đào rau dại là ai.
Vừa lúc chuyện Giang Siêu lên núi được mùa truyền tới tai bà ta, bà ta mới nhắm tới con mồi trong tay Giang Siêu.
Mấy con mồi đó có giá khống thấp, nếu có thể ăn vạ tới tay thì có thế mua được khá nhiều gạo.
Giang Siêu đang định đĩ ra thì nghe tiếng bước chân truyền đến từ phía sau.
Tô Miên Miên đi ra với khuôn mặt tái nhợt. Chắc là nàng bị tiếng quát mắng đánh thức.
Thấy hai phu thê hùng hổ xông tới, trong mắt nàng lộ ra vẻ sợ hãi.
“Thím Lưu, là ta đào rau dại, đợi lát nữa ta ra sau núi đào về trả lại cho thím… thím đợi ta với…”
Tò Mỉén Miên lôi kéo thân thể yếu ớt của mình nhặt công cụ bên cạnh, chuẩn bị đi đào
rau dại.
Nàng không dám nhìn Giang Siêu đứng bên cạnh.
Mỗi lần gặp chuyện thế này, Giang Siêu không chỉ không giúp nàng, mà còn đánh nàng một trận.
Lại nói, nếu không phải vì đào rau dại cho Giang Siêu ăn thì nàng sẽ không đến mức ăn đủ đau khổ như hiện giờ.
Người xem trò hay ớ xung quanh đều lắc đầu, nhìn về phía Tô Miên Miên với vẻ mặt đồng tình.
Đứa nhỏ số khổ này đã phải chịu biết bao nhiêu đau khổ, cũng không biết khi nào mới tới ngày lành nữa.
Đã bị bệnh nặng như vậy rồi mà còn phải đi ra ngoài đào rau dại trả nợ. Mọi người đều nhìn Giang Siêu bằng ánh mắt tức giận.
“Hừ… rau dại của bà là vò giá, mấy cái thứ rau dại rẻ tiền mà ngươi đi đào không thể nào so được, muốn đào bừa chút rau dại lừa bọn ta hả, nằm mơ đỉ thôi, chuyện hôm nay chưa xong đâu…”
Lưu Xuân Hoa chống nạnh, hung hăng nhìn Tô Miên Miên, vẻ mặt của bà ta làm Tô
Miên Miên sợ tới mức vô thức lùi ra sau.
Giang Siêu nghe tới đây đã hiếu lời ngầm của Lull Xuân Hoa. Chắc là đối phương nhìn thấy thèm con mồi của hắn, muốn hố hắn đây màl
Hắn nhìn bà ta bằng ánh mắt nghiền ngẵm, giọng nói có vẻ mỉa mai: “ồ, vậy không biết bà muốn thế nào…”
“Muốn thế nào hảí Đương nhiên là bồi thường, nhưng mà bồi thường một chút rau dại là không được, bọn ta không cần rau dại…”
Chồng Lưu Xuân Hoa là Tô Đại Toàn đi lên một bước, lạnh lùng nhìn Giang Siêu, tư thế như là chuẩn bị đánh nhau.
Nếu là trước đây thì e rằng Giang Siêu đã bị dọa sợ đến mức run rẩy hai chân, người ta nói gì thì làm nấy.
Nhưng mà hiện giờ, Giang Siêu lại lạnh nhạt nhìn về phía Tô Đại Toàn, vẻ nghiền ngẩm trên mặt tăng thêm vài phần.
“Thế hả, hay là ỏng nói thử xem muốn bồi thường thế nào…”
Nghe vậy, Tô Đại Toàn hung ác nói: “Ta nghe nói ngươi săn được khá nhiều thú rừng, vậy giao hết ra đây đi, chuyện này coi như
xong, nếu không… ông đây sẽ không khách sáo!”
Ông ta nói ra mấy lời này mà không hề đỏ mặt hay thở dốc. Chỉ mấy cọng rau dại mà ỏng ta lại muốn cho Giang Siêu dùng nhiều con mồi trả nợ, đúng là vô liêm sỉ cộng thêm ngang ngược.
Dân thôn xung quanh nghe vậy đều giận dữ nhìn về phía Tô Đại Toàn, nhưng lại khồng có người nào dám ra mặt góp lời giúp đỡ Giang Siêu.
Mọi người thờ dàỉ, mặt mày lộ vẻ bất đắc đĩ, đắc tội Tô Đại Toàn, chỉ có thể xem như Giang Siêu xui xẻo.
Tô Miên Miên nghe thế thì lập tức thay đối sắc mặt. Nàng nhìn về phía Giang Siêu, sợ tới mức run bần bật.
Tuy rằng nàng không biết Giang Siêu làm thế nào săn được thú rừng, nhưng nàng biết nếu vì mình mà đám thú rừng kia không còn, thì chắc là Giang Siêu sẽ đánh chết nàng và muội muội.
Đến lúc này muội muội còn đang nằm trên giường, khó lắm mới khỏe hơn một chút, chỉ là không thế chịu được giày vò nữa.
“Chú Toàn, ta lập tức đi đào rau dại bồi thường cho chú thím, ta…” Tô Miên Miên hoảng loạn muốn đi.
“Ai cần rau dại của ngươi… cút đi…” Lưu Xuân Hoa đi lên đẩy Tô Miên Miên lùi ra sau, đồng thời giơ tay lên tát nàng.
Tô Miên Miên sợ tới mức vô thức bụm đầu. Thấy nàng sắp ngã xuống, Giang Siêu ôm nàng bằng một tay, tay còn lại nắm cánh tay đang tát tới của Lưu Xuân Hoa.
“Người phụ nữ của ta là người mà bà có thể đánh sao? Cút đi!” Giang Siêu một chân đá Lưu Xuân Hoa ngã lăn ra đất.
Xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh, mọi người ngạc nhiên nhìn Giang Siêu, dường như không tin một kẻ yếu đuối như hắn có thể thay đổi thái độ mà đi giúp đỡ Tô Miên Miên.
Lạì còn đá người đàn bà đanh đá trong thôn là LƯU Xuân Hoa nữa chứ!
Chồng người ta còn ớ bên cạnh kìa. Lần này Giang Siêu chẳng những không giữ được con mồi, mà còn phải bị Tô Đại Toàn đánh một trận tơi bời.
“Mẹ kiếp, ngươi dám đánh người đàn bà của ta, ngươi chết chắc rồi…” Tô Đại Toàn hét
lớn một tiếng rồi vọt qua.
Không đợi ông ta chạy tới gần, Giang Siêu đã buông Tò Miên Miên đang choáng váng ra, rồi giơ một chân đá bay Tô Đại Toàn ra đất.
Sau đó, hắn lao tới đá vào vài huyệt đạo gây tê trên người Tô Đại Toàn, khiến Tô Đại Toàn lập tức nằm yên một chồ, không thể nhúc nhích, chỉ có thể kêu gào thảm thiết.
Dân thôn xung quanh ngạc nhiên mà nhìn tất cả những chuyện vừa xảy ra. Bọn họ thật sự không thế tin nổi mình mới thấy gì.
Tô Đại Toàn mạnh nhất thôn thế mà lại bị Giang Siêu gầy yếu đánh bay! Sao có thể chứ?
Lúc này, Giang Siêu xoay người nhặt cây dao ché cúi bên cạnh lên, mang theo ánh mắt lạnh băng đì tới trước mặt Tô Đạì Toàn đang nắm yên một chỗ.
Hắn giơ dao lên chém về phía cổ Tô Đại Toàn.
Thấy cảnh này, dân thôn sợ hãi la hét hết tiếng này đến tiếng khác. Tô Miên Miên cũng che miệng, khuôn mặt đầy vẻ hoảng hốt.
Giang Siêu của lúc này giống như sát thần đã giết đỏ cả mắt, hơi thờ lạnh băng khiến ai nhìn cũng thấy sợ hãi.
Sát khí tỏa ra từ trên người hắn dọa cho Lưu Xuân Hoa run bần bật, thân dưới ấm ướt, nước tiểu thấm ra quần.
Nhìn dao chẻ củi chém tới, Tô Đại Toàn sợ hãi nhắm chặt hai mắt.
Kengl Dao chẻ củi chém xuống tảng đá bên cạnh, tóe lửa văng khắp nơi, cảm xúc sợ hẫi của moi nqười cũnq dần tan đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK