Nghe vậy, Trịnh An gật đầu nhìn Lý Duyên, trong lòng lại có suy nghĩ khác.
Ông ta biết tính toán của hoàng đế, nhưng hoàng đế lại không biết tính toán của ông ta.
Hoàng đế vì muốn đoạt được quân Con Cháu của Giang Siêu nên mới đồng ý yêu cầu thành lập quân đội của Giang Siêu.
Sau khi quân Con Cháu lệ thuộc với triều đình thì sẽ rất đơn giản để đoạt binh quyền từ trên tay Giang Siêu.
Quân Con Cháu nổi tiếng khiến cho hoàng đế cảm thấy hứng thú. Chỉ là hoàng đế không biết rằng rất khó để đoạt binh quyền quân Con Cháu.
Hoàng đế nghĩ làm sao để đoạt được quân Con Cháu. Còn Trịnh An thì nghĩ làm sao để tiêu diệt quân Con Cháu. Có quân Con Cháu tồn tại thì nghiệp lớn của ông ta không thể nào thành công được.
Ông ta khuyên hoàng đế hạ chỉ giục Giang Siêu đi biên quan là vì muốn mượn tay quân biên quan và tộc Khiết Đan đi tiêu diệt quân Con Cháu của Giang Siêu.
Đương nhiên, tốt nhất là có thể bắt được quân Con Cháu, nếu có thể thu phục được quân Con Cháu thì nghiệp lớn của ông ta cũng sẽ thành công.
Trịnh An và hoàng đế đều thấy được sức chiến đấu của quân Con Cháu. Nhưng mà bọn họ lại xem nhẹ người huấn luyện ra quân Con Cháu.
Có điều, hiện giờ Trịnh An rất lo lắng cho đứa con thứ hai Trịnh Thế Kinh, lúc này hắn ta còn đang bị nhốt trong tù của phủ Ninh Châu.
Nếu không phải Mộ Dung Cung kiêng dè hoàng đế ngu ngốc, không tin tưởng lời nói của mình, cho dù có thêm nhiều chứng cứ hơn nữa cũng sẽ không tin là ông ta tạo phản, thì chắc là sớ buộc tội và chứng cứ đã nằm trên bàn trong ngự thư phòng của hoàng đế Tống Triết rồi.
Trịnh An không dám đi hỏi Tống Triết. Ông ta sợ mình biến khéo thành vụng, chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Nghĩ đến chuyện bây giờ con trai còn đang chịu khổ ở phủ Ninh Châu, ông ta liền hận Giang Siêu và Mộ Dung Cung đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Ông ta thề, chỉ cần tìm được cơ hội thì nhất định sẽ chém Giang Siêu và Mộ Dung Cung ra thành từng mảnh, nếu không thì sẽ khó tan mối hận trong lòng ông ta.
Bên kia, Gia Luật Thanh dẫn quân Bình Nhạc đi tới phủ Đại Danh bên cạnh phủ Ninh Châu. Không biết Gia Luật Thanh dùng thủ đoạn gì mà có thể sáp nhập được quân Lương Sơn phủ Đại Danh vào quân Bình Nhạc.
Quân Bình Nhạc lại lên tới mười lăm vạn người. Không bao lâu sau, vài huyện thành quanh phủ Đại Danh, thậm chí là phân nửa châu phủ, đều bị quân Bình Nhạc đánh chiếm.
Ở phía bên kia của phủ Ninh Châu, quân Vĩnh Nhạc chiếm lĩnh phủ Hồ Châu.
Có điều, có thể là vì danh tiếng của Giang Siêu, nên quân Vĩnh Nhạc không dám đánh vào phủ Ninh Châu.
Khắp nơi trên Đại Triệu đều có khởi nghĩa, lại không một ai dám tới phủ Ninh Châu gây chuyện. Giang Siêu giống như là một chỗ dựa vững chắc chống đỡ toàn bộ phủ Ninh Châu.
Tại đất phong của Nguyên vương bên cạnh phủ Ninh Châu, sau khi mất liên lạc với quân Bạch Liên, Nguyên vương phát cơn giận dữ.
“Chân nhi, có điều tra được đám người Lạc Ngưng Sương đang ở đâu chưa?” Nguyên vương mặt mày âm trầm, nhìn con trai Tống Chân, cố nén cơn giận dữ trong lòng.
“Phụ vương, Lạc Ngưng Sương dường như dẫn quân Bạch Liên đi về phía Ba Thục rồi biến mất. Nghe nói chuyện này có liên quan đến Giang Siêu. Đệ tử Hoàng Thân Lang của Lạc Ngưng Sương báo lên là lúc Lạc Ngưng Sương rút quân, nàng ta từng đi bắt Giang Siêu, nhưng Giang Siêu lại được Tô Nguyệt Nhi thả chạy. Sau này, Tô Nguyệt Nhi trở về, Lạc Ngưng Sương liền rút quân.” Tống Chân vội vàng nói với phụ thân.
Nghe vậy, trong mắt Nguyên vương lập tức hiện lên vẻ giận dữ. Ông ta nghiến răng nghiến lợi, siết chặt tay vịn ghế dựa, nói: “Giang Siêu, lại là ngươi… bổn vương tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi…”
Nói đến đây, Nguyên vương nhìn con trai, nói: “Chân nhi, nghĩa quân phủ Lô Châu còn ổn không?”
“Phụ vương, nghĩa quân phủ Lô Châu phát triển rất tốt, dù rằng nó còn kém quân Bạch Liên. Nhưng bởi vì chiến tranh xảy ra ở khắp nơi, toàn bộ thiên hạ đều rối loạn, kể cả khi chúng ta không có quân Bạch Liên thì cũng không thành vấn đề.” Tống Chân nói với phụ thân, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng.
Nghe vậy, Nguyên vương gật gật đầu.
Có thể nói vào thời điểm này, trong toàn bộ Đại Triệu, châu phủ nào cũng xuất hiện nghĩa quân. Ngoài quân Bạch Liên ra, Nguyên vương còn có nghĩa quân ở phủ Lô Châu.
Ông ta vốn định dựa vào hai quân kia để hoàn thành sự nghiệp to lớn của mình. Nào ngờ quân Bạch Liên lại vứt bỏ ông ta.