Hát xong một bài, Tô Nguyệt Nhi vẫn còn muốn hát nữa.
Nàng dường như nghĩ tới gì đó, rồi đột nhiên lấy một cây sáo từ trên tường đưa cho Giang Siêu.
“Giang công tử, có thể hợp tấu một bài không? Công tử muốn bài nào cũng được, ta sẽ tự phối hợp với công tử. À phải rồi, nhất định phải là một bài mới nhé!” Tô Nguyệt Nhi chờ mong mà nhìn Giang Siêu.
Trên khuôn mặt non mịn của nàng ánh lên từng tia sáng rung động lòng người. Giang Siêu ngơ ngẩn nhìn về phía nàng, hơi thay đổi ánh mắt.
Hắn cầm cây sáo rồi gật đầu với Tô Nguyệt Nhi. Tô Nguyệt Nhi của hiện giờ không có một chút dáng vẻ hoa khôi thanh lâu, thiếu đi sự quyến rũ mới vừa rồi, nhiều thêm vẻ ngây thơ hoạt bát, và cả sự yêu thích đối với âm nhạc.
Nàng đang ở thanh lâu, thân thế vốn đau khổ, có lẽ âm nhạc là chỗ dựa tinh thần duy nhất của nàng.
Giang Siêu không nỡ từ chối nàng. Tuy rằng sau khi hắn thổi sáo, chắc là sẽ khiến cho Hoàng Bá Long nghi ngờ, nhưng mà hiện giờ hắn không nghe thấy tiếng gã nữa, có lẽ gã đã đi rồi.
Giang Siêu cầm cây sáo để lên bên môi bắt đầu thổi.
Một bài “Tình nữ nhi” được thổi ra, tiếng sáo du dương khiến Giang Siêu nhớ đến ý nghĩa của bài hát.
Hắn nhìn thấy Tô Nguyệt Nhi mới nhớ đến bài hát này. Tuy chỉ đơn giản là tiếng sáo, nhưng sự đau thương bên trong vẫn có thể cuốn hút người nghe.
Hắn vừa thổi sáo không bao lâu là tiếng đàn tranh của Tô Nguyệt Nhi vang lên. Dưới sự kết hợp của hai loại nhạc cụ, giai điệu càng thêm dễ nghe hơn.
Trong Minh Nguyệt Lâu, những người mới vừa say mê với tiếng hát của Tô Nguyệt Nhi lại bị giai điệu này thu hút, ai cũng chăm chú lắng nghe.
Chờ khi thổi xong một bài, Giang Siêu buông cây sáo xuống, ánh mắt hơi đổi nhìn sang phía bên phải. Hắn nhíu mày, nhảy bật lên, thả người xuống dòng sông.
Thấy cảnh này, Tô Nguyệt Nhi vội vàng chạy tới trước cửa sổ, nhìn theo Giang Siêu nhảy xuống với ánh mắt là lạ.
Giang Siêu lướt nhẹ trên mặt nước, cả người bay lên không, bật nhảy sang bờ bên kia chỉ sau vài lần chạm chân xuống mặt nước.
Với hắn mà nói, mặt sông hơn hai mươi mét không phải là chuyện gì khó. Hắn đã đạt tới Ám Kình, có thể chạm nhẹ mặt nước để đi.
Ngay vừa rồi, hắn cảm giác có một luồng hơi thở đang lao nhanh về phía phòng Tô Nguyệt Nhi. Với thực lực Ám Kình của hắn, hắn có thể nhẹ nhàng cảm giác được hơi thở trong vòng hai ba mươi mét.
Luồng hơi thở kia đã đạt tới Ám Kình giai đoạn đầu, thậm chí còn mạnh hơn Tây Phong Giang. Luồng hơi thở kia rõ ràng là nhắm về phía phòng của Tô Nguyệt Nhi.
Hoặc nói đúng hơn là nhắm về phía hắn. Nếu hắn còn không đi thì chắc là phải đối mặt với đối phương. Hiện giờ hắn còn chưa muốn để lộ thực lực.
Về phần Tô Nguyệt Nhi, Giang Siêu không hề lo lắng cho sự an toàn của nàng. Ngay khoảnh khắc bóng dáng kia tới gần, trên người Tô Nguyệt Nhi toát ra hơi thở Ám Kình giai đoạn đầu.
Chắc là nàng cũng cảm giác được luồng hơi thở kia đang tới gần nên thân thể vô thức làm ra phản ứng.
Giang Siêu không biết Tô Nguyệt Nhi có thân phận gì, cách tốt nhất là lập tức đi ngay, sau này vẫn nên bớt tiếp xúc thì hơn.
Có điều, Giang Siêu không lo lắng chuyện bị lộ thân phận. Tô Nguyệt Nhi đã không giao hắn cho Hoàng Bá Long, thì chắc là cũng sẽ không để lộ thân phận của hắn.
Hắn nhớ tới chuyện lúc tối đến đây, Lục Minh và Trình Hâm có nhắc tới hoa khôi.
Hai thằng nhãi kia sẽ không đột nhiên nói chuyện không liên quan. Có lẽ là bọn họ có mục đích khác, Giang Siêu tạm thời đoán không ra mục đích của bọn họ là gì. Có điều, hắn mơ hồ cảm thấy giữa Tô Nguyệt Nhi và bọn Hoàng Bá Long có mối liên quan nào đó.
Nếu không thì sao Tô Nguyệt Nhi có thể đoán được thân phận của hắn. Nói đến cùng thì bọn họ chưa từng gặp nhau, lại thêm hắn là đột nhiên xông vào phòng Tô Nguyệt Nhi.
Vậy mà nàng có thể nhanh chóng đoán được thân phận của hắn, khả năng duy nhất là trước đó nàng đã theo dõi hắn, thậm chí biết luôn cả trận đánh cuộc buổi tối.
Có thể là Lục Minh và Trình Hâm đã báo cho Hoàng Bá Long biết biểu hiện của mình ở phủ Mộ Dung, và phụ thân Hoàng Bá Long cũng đã đoán được thân phận của mình.
Lục Minh và Trình Hâm bảo Giang Siêu tham gia hội hoa khôi gì đó, chắc là vì để Tô Nguyệt Nhi đi thử thân phận của Giang Siêu, từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân đấy mà.
Tuy rằng Giang Siêu còn chưa rõ ràng những mối liên hệ bên trong, nhưng lại có thể chắc chắn rằng đám người kia có liên quan với nhau.
Xem ra thời gian sắp tới mình phải làm việc kín tiếng một chút. Nếu không, hắn còn chưa điều tra được chuyện của tri châu thì đã dẫn tới nguy hiểm chết người trước rồi.
Giang Siêu quay lại nhìn qua cửa sổ, nhìn thấy ánh mắt là lạ của Tô Nguyệt Nhi, rồi lập tức biến mất trong bóng đêm.
Lúc này, có người mở cửa sổ bên kia phòng Tô Nguyệt Nhi. Một gã thanh niên nhảy vào, nhìn về phía Tô Nguyệt Nhi với vẻ dâm đãng, nhưng lại nhanh chóng che giấu đi.
“Sư muội, sư phụ bảo ta tới hỏi muội có điều tra được thân phận của thằng nhãi kia chưa?” Gã hỏi Tô Nguyệt Nhi.
Ánh mắt của gã vẫn cứ in trên người Tô Nguyệt Nhi, giống như là muốn dùng ánh mắt xem hết cả người Tô Nguyệt Nhi vậy.