“Tiểu huynh đệ này giỏi nói đùa nhỉ, muốn khiến mọi người khóc thì phải thắng trước, bây giờ lớn tiếng, lúc sau thua thì khó coi lắm.”
Hầu Đào lạnh nhạt nhìn Giang Siêu, giọng điệu trêu chọc, khóe miệng hắn ta càng thêm khinh thường.
Hắn ta nhất định phải cho Giang Siêu biết thế nào là khoác lác thì nhất định sẽ gặp quả báo.
“Thật sao, vậy ngươi cứ tới đi.”
Giang Siêu cười nhẹ với Hầu tiên sinh, cũng không tranh cãi vô ích với hắn ta.
Bởi vì điều đó không có ý nghĩa gì cả. Mọi thứ đều phải dựa vào thực lực.
“Đến thì đến, nhưng hội thi họa của chúng ta nhất định phải có giải. Nếu thua mà không bị phạt, vậy cũng quá không thú vị!”
Lúc này, một thanh niên giễu cợt Giang Siêu: “Tiểu huynh đệ à, ngươi còn dám so tài sao?”
Tô Nguyệt Nhi, Mộ Dung Chỉ Tình và Tống Ninh Tuyết đều cau mày.
Họ chưa bao giờ nghe được tuyên bố cá cược ở hội đạp thanh như thế này.
Suy cho cùng thì, đây chỉ là một buổi tụ hội mà mọi người đến vui vẻ, cùng tụ tập lại với nhau, cho dù có thua thì cũng chỉ bị phạt uống rượu hoặc ngâm thơ mà thôi.
Nhưng nghe ý tứ của người này, rõ ràng hắn ta không muốn sự việc kết thúc một cách đơn giản như vậy. Sợ rằng bọn hắn muốn nhân cơ hội này làm nhục Giang Siêu.
Nếu như Giang Siêu thực sự thua, đoán chừng cuộc cá cược này rồi cũng sẽ trở nên biến chất.
Và Giang Siêu cũng không thể rút lui. Một khi hắn rút lui. Hắn nhất định sẽ bị bẽ mặt.
“Không thành vấn đề, ngươi muốn so tài thế nào cũng được, chỉ cần ngươi vui, dù sao thì người bị trừng phạt cũng không phải ta!”
Giang Siêu nhàn nhạt nhìn đối phương, khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười kỳ lạ.
Nghe lời nói của Giang Siêu, Hầu Đào gần như ngây ngẩn cả người, mọi người xung quanh cũng đều rất ngạc nhiên.
Bọn họ từng gặp khoác lác, nhưng lại chưa từng gặp khoác lác đến mức như Giang Siêu.
Hắn dường như cảm thấy mình chắc chắn sẽ thắng nên mới nói như vậy. Hắn tưởng hắn là ai cơ chứ?
Hắn cho rằng buổi thơ họa là cái gì? Là trò đùa hả? Dù là trò đùa thì cũng không ai dám khẳng định mình sẽ thắng.
Sau cơn ngạc nhiên, Hầu Đào nói với Giang Siêu bằng vẻ giễu cợt: “Thế hả, vậy chúng ta cứ chờ xem…”
Dứt lời, hắn ta quát nhẹ với một chỗ cách đó không xa.
“Người đâu… dọn đồ lại đây, để làm vị công tử đáng gờm này của chúng ta biết cái gì gọi là khoác lác là sẽ gặp báo ứng!”
Theo tiếng nói của hắn ta, vài tên gia đinh nha hoàn ở cách đó không xa lập tức dọn một đống đồ lại đây.
Thấy đồ dọn xong rồi, Hầu Đào nói với Giang Siêu: “Chúng ta so ba ván, thắng hai ván là tính thắng. Về phần trọng tài, cứ để các vị ở đây làm trọng tài. Ngươi thấy quy tắc này được không?”
Nghe vậy, Giang Siêu buông tay, vẻ mặt không sao cả.
Lúc này, người xem náo nhiệt xung quanh cũng ầm ĩ lên: “Hay lắm, bọn ta nhất định sẽ làm một trọng tài đủ tư cách, tuyệt đối không thiên vị ai!”