Mục lục
(Nháp) Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê - Đặng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hừ… ngươi cho rằng quốc công coi trọng Vương Đăng lắm hả? Quốc công chỉ cần hắn ta để ổn định huyện An Ninh thôi. Nếu hắn ta không nghe lời ta, phá hư kế hoạch lớn của chúng ta, thì quốc công sẽ không tha cho hắn ta. Nghe lời ta đi, nếu hắn ta dám bằng mặt không bằng lòng thì cứ giết chết hắn ta.” Nghe vậy, tên tướng lãnh vừa hỏi vội vàng gật đầu.

Hắn ta dẫn theo gần một trăm binh cướp cưỡi ngựa quay về huyện thành.

Xem ra là tình hình chiến đấu dây dưa bên này đã khiến Trương Thông quyết định nghĩ cách khác. Hiển nhiên, chỉ dựa vào nhân lực để tấn công tường thành thôn Kháo Sơn là chuyện không thể nào.

Về phần đi từ sườn rừng rậm, hắn ta không hề suy xét đến cách này. Hai sườn rừng rậm rất khó đi, dù có thể đi được nhưng lỡ như người thôn Kháo Sơn mai phục trong rừng rậm thì đám người bọn họ chưa đủ cho thôn Kháo Sơn người ta giết nữa.

Cho dù có dẫn theo hết tám nghìn người còn lại thì kết quả cuối cùng đều sẽ là chết hết mà thôi.

Nếu không thì ngay từ đầu hắn ta đã lựa chọn xông qua rừng rậm rồi. Đương nhiên, hắn ta cũng có thể dùng lửa đốt trọi rừng rậm.

Nhưng trừ khi ở thế bắt buộc phải làm, nếu không thì hắn ta sẽ không làm vậy. Rốt cuộc đốt rừng rậm có thể sẽ dẫn tới nhiều trận cháy hơn nữa, có khi còn phá hư hết cả một dãy rừng rậm liên miên.

Trong rừng rậm có biết bao nhiêu thú hoang đang sống và quả dại, mấy thứ này đều là đồ ăn. Trương Thông sinh ra trong gia đình nghèo khổ, đương nhiên biết sự quý giá của đồ ăn.

Hắn ta không muốn làm chuyện không có tính người như vậy. Đương nhiên, cho dù hắn ta có đốt rừng rậm thì cũng chưa chắc tấn công được thôn Kháo Sơn.

Rốt cuộc, hai sườn thôn Kháo Sơn không chỉ có rừng rậm mà còn có sườn núi. Cho dù không có rừng rậm ngăn cản, thì muốn tấn công thôn Kháo Sơn qua hai sườn núi cũng là một chuyện rất khó khăn.

Vậy nên hắn ta thà rằng nghĩ cách đánh thẳng tường thành thôn Kháo Sơn. Hiện giờ hắn ta chỉ có thể gửi hết hi vọng lên quả thiên lôi và máy bắn lôi.

Hắn ta ra lệnh rút binh nghỉ ngơi. Hiện giờ hắn ta chỉ có thể từ từ đợi viện binh đến thôi. Chứ nếu lại đi tấn công thôn Kháo Sơn thì có thể sẽ gây ra tổn thất lớn hơn nữa.

Hắn ta không sợ Giang Siêu sẽ dẫn người thôn Kháo Sơn đánh ra ngoài. Nếu Giang Siêu làm vậy thì hắn ta còn vui mừng nữa. Hắn ta tin tưởng với thực lực quân sự bên mình, muốn đối phó hơn một nghìn binh lính bên thôn Kháo Sơn, chẳng khác gì như bóp chết một con kiến.

Sau khi quân đội bắt đầu nghỉ ngơi, Trương Thông sai người dọn bàn ghế ra trước lều của mình. Hắn ta vừa ngồi uống rượu vừa nhìn tường thành thôn Kháo Sơn.

Mặt mày hắn ta có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Chỉ cần mình chờ được viện binh và không để Giang Siêu có cơ hội phá hư mặt trận máy bắn lôi thì chuyện đánh được thôn Kháo Sơn không phải là chuyện khó.

Trên tường thành, Giang Siêu nhìn Trương Thông đang ngồi trước lều lớn với ánh mắt là lạ. Hắn không định để quân Con Cháu ra khỏi thành, cho dù hiện tại là thời cơ ra khỏi thành tốt nhất, có thể chém giết hết kẻ địch. Có điều, nếu làm vậy thì quân Con Cháu cũng sẽ phải trả giá thảm thiết. Đây không phải là điều mà hắn muốn.

Hắn muốn thắng, nhưng phải là thắng tuyệt đối, tốt nhất là quân Con Cháu không có thương vong. Hiện nay quân Con Cháu là căn cơ lập nghiệp của hắn, không thể để tổn thất một chút nào.

Cứ như vậy, Trương Thông và Giang Siêu, một người uống rượu trước trận, một người lạnh lùng nhìn.

Bên kia, Đông Ly Ưng dẫn theo một nghìn hai trăm quân Con Cháu tộc Dạ Lang lặng lẽ đi tới hướng hai sườn rừng rậm, tránh ra một đường ở vị trí trung gian.

Thấy vài tên cướp cưỡi ngựa chạy qua, Đông Ly Ưng không hề ngăn cản. Hắn ta định thả vài tên kia chạy ra ngoài.

Chỉ là khi đám cướp cầu viện chạy xa, sắc mặt Đông Ly Ưng trở nên nặng nề hơn. Nhưng hắn ta nhanh chóng phân tích tình huống, ra lệnh:

“Tiểu Sơn, A Không… các ngươi dẫn đội sang bên sườn phải đợi… Còn các ngươi nữa, dẫn đội sang bên sườn trái đợi… Trương Thông chắc là phái người đi cầu viện huyện An Khánh. Đây là nơi gần huyện An Ninh nhất. Mà giữa An Khánh và An Ninh, dù là hành quân gấp cũng cần ít nhất sáu canh giờ. Vậy nên viện quân của Trương Thông đến khoảng lúc nửa đêm.”

“Hiện giờ, chúng ta có thể làm là giết Trương Thông ngay tại đây trước nửa đêm, sau đó đi đánh viện binh, tốt nhất là… đoạt bọn họ làm tù binh.”

Đông Ly Ưng giải thích chiến lược của mình cho mọi người nghe. Cả đám nghe xong đều gật đầu.

Mọi người rất tin tưởng năng lực của Đông Ly Ưng. Hơn nữa, Đông Ly Ưng là tham mưu trưởng được bổ nhiệm bởi Giang Siêu, cũng là người có chức quan cao nhất hiện tại, bọn họ đương nhiên phải nghe lệnh rồi.

Trải qua hai tháng huấn luyện quân sự, bọn họ đã vô thức nhớ kỹ tám chữ “phục tùng mệnh lệnh, nghe theo chỉ huy” vào trong đầu.

“Ưng ca, tiếp theo chúng ta nên làm gì… Thời gian sáu canh giờ rất dài, ai biết trong khoảng thời gian này có thể xảy ra biến cố gì không?” Đông Ly Sơn hỏi Đông Ly Ưng.


“Dù có xảy ra biến cố gì thì chúng ta đều phải ứng phó cho tốt. Hiện giờ chúng ta phải đợi đêm tới, khi ấy mới là thời cơ ra tay tốt nhất.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK