Năm vạn quân còn lại ở ngay chỗ đóng quân trong thôn Kháo Sơn. Một nửa người nơi đây đều có ý quy thuận triều đình.
Giang Siêu mới vừa tới giáo trường đã nghe thấy tiếng ồn ào.
“Bọn ta muốn gặp Giang tiên sinh! Nếu đã định cho bọn ta quy thuận triều đình, thì vì sao Giang tiên sinh còn để bọn ta ở đây?”
“Giang tiên sinh phải giải thích với bọn ta. Nếu không bọn ta không huấn luyện nữa…”
“Không huấn luyện… không huấn luyện nữa…”
Một đội ngũ hơn mười người đang la hét ầm ĩ. Đứng đối diện đội ngũ là Đông Ly Ưng và đám chiến sĩ tộc Dạ Lang.
Bọn họ giận dữ nhìn về phía mười mấy người trước mắt với ánh mắt cực kì lạnh lẽo.
Đông Ly Ưng nói với Lưu Lục cầm đầu đám người: “Lưu Lục, Giang tiên sinh đối xử với ngươi không tệ, ngươi lại vì tiền đồ lợi ích của mình mà mặc kệ sự bồi dưỡng của tiên sinh dành cho ngươi, còn đi tụ tập gây chuyện nữa. Ngươi làm như vậy có xứng với tiên sinh không?”
“Đông Ly Ưng, ai nói Lưu Lục ta có lỗi với tiên sinh? Ta chỉ làm theo ý của tiên sinh là sẵn sàng quy thuận triều đình mà thôi. Tiên sinh đã nói thì tiên sinh phải làm cho được. Hơn nữa, ta chỉ là thay đám cấp dưới hỏi thôi, ta không có tụ tập gây chuyện.” Lưu Lục lạnh nhạt nói, giọng điệu mang theo vẻ lưu manh và không liêm sỉ.
Hắn ta vậy mà mặt dày đi nói Giang Siêu đã đồng ý cho bọn họ quy thuận triều đình, thậm chí còn nói Giang Siêu nói mà không làm. Thằng nhãi này vì ích lợi của mình mà đi làm kẻ ăn cháo đá bát.
“Ngươi…” Đông Ly Ưng có chút giận dữ vì sự không liêm sỉ của Lưu Lục.
Ngay lúc Đông Ly Ưng không biết nên trả lời như thế nào thì giọng nói hờ hững của Giang Siêu vang lên.
“Lưu Lục, nếu ta không đồng ý cho các ngươi quy thuận triều đình thì ngươi định làm sao? Định phản ta sao?”
Hắn nói với giọng điệu lạnh lẽo, mà ánh mắt cũng trở nên lạnh băng. Dạo này hắn đối xử quá khoan dung với bọn họ, khiến bọn họ bắt đầu lên mặt.
“Giang tiên sinh…” Nghe vậy, trên mặt Lưu Lục lập tức hiện lên vẻ hoảng sợ. Hắn ta nhìn về phía Giang Siêu với ánh mắt tràn đầy vẻ kiêng kị.
Vừa rồi không có Giang Siêu ở đây, hắn ta mới dám cực kì kiêu ngạo. Nhưng khi đối mặt với Giang Siêu, hắn ta thật sự không thể vênh váo nổi.
Ở trong lòng hắn ta, Giang Siêu cực kì ghê gớm. Cho dù Giang Siêu khoan dung khiến hắn ta quên mất sự lợi hại của Giang Siêu. Nhưng khi nhìn thấy Giang Siêu, hắn ta liền nhớ tới chỗ đáng sợ của Giang Siêu.
“Ta đang hỏi ngươi đấy, ngươi định phản hay là không phản?” Giang Siêu mặc kệ ánh mắt hoảng sợ của Lưu Lục, tiếp tục lạnh lùng nhìn chằm chằm Lưu Lục.
“Ta…” Bị Giang Siêu nhìn chằm chằm, Lưu Lục vô thức nuốt nước bọt, sợ hãi lùi ra sau.
Vài tên tướng lãnh bên cạnh hắn ta cũng sợ run cả người, nhìn về phía Giang Siêu với ánh mắt tràn đầy sợ hãi.
Có điều, đám tướng lãnh lại nhanh chóng dâng lên can đảm, khi nhìn thấy mấy vạn binh lính đứng sau.
Giang Siêu đúng là rất mạnh. Nhưng hiện giờ bọn họ có đủ tự tin, rốt cuộc thì bọn họ có mấy vạn binh lính ủng hộ. Có sự ủng hộ của đám binh lính kia, bọn họ cảm thấy tự tin hơn rất nhiều khi nói chuyện với Giang Siêu.
“Giang tiên sinh, đây không phải là ý của một mình ta, đây là ý của cả bốn lữ đoàn. Giang tiên sinh đã đồng ý cho bọn ta quy thuận triều đình rồi thì phải giữ lời, chứ đừng để bọn ta mừng hụt một trận.”
Lưu Lục hồi hồn lại, ánh mắt có thêm vài phần can đảm.
Trong mắt Đông Ly Ưng, đám tướng lãnh tộc Dạ Lang và đám quân Con Cháu thật sự đều hiện lên vẻ giận dữ.
Bọn họ cảm thấy tên Lưu Lục kia dám nói chuyện kiểu vậy với Giang tiên sinh, là chẳng khác gì đang bất kính với vị thần trong lòng bọn họ.
Có tướng sĩ thậm chí còn muốn xông lên đánh nhau với đám người Lưu Lục.
Nghe vậy, Giang Siêu lạnh lùng nhìn về phía đám người Lưu Lục, nói: “Lưu Lục, ngươi dường như đã quên hiện nay ngươi vẫn còn thuộc quân Con Cháu. Ngươi quên câu ‘kỷ luật nghiêm minh, tuân theo quân lệnh’ rồi hả? Người đâu, đi bắt Lưu Lục, bắt luôn cả đám tướng lĩnh gây chuyện cho ta, ai dám phản kháng thì giết không tha…”
Giang Siêu vừa dứt lời, trong mắt đám người Lưu Lục đều hiện lên vẻ ngạc nhiên. Bọn họ dường như không thể ngờ được là Giang Siêu trước đó còn rất khoan dung, lúc này lại trở nên dứt khoát khi đối phó với bọn họ.
Nhưng rất nhanh sau đó, bọn họ nhớ lại sự quyết đoán của Giang Siêu khi đánh thắng quân Bình Nhạc.
Bây giờ bọn họ mới biết được mình đã vì sự khoan dung của Giang Siêu mà quên mất sự quyết đoán giết chóc của đối phương.