Mục lục
(Nháp) Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê - Đặng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 101: Kế hoạch của Tây Phong Giang
Trong phòng Đông Ly Nguyệt có nến đỏ, chăn đỏ và chữ hỉ đỏ, nhìn chung đều là màu đỏ vui mừng.
Phòng cưới của bọn họ đương nhiên là phải xa hoa rồi.
Tất cả đều do bà ngoại của Đông Ly Nguyệt sắp xếp. Có thể thấy cháu gái gả cho người mình thích, bà cụ rất là vui mừng.
Lúc này, ánh nến màu đỏ trong phòng chiếu rọi một màu sắc là lạ, không khí có vẻ mờ ám, hô hấp hai người cũng trở nên gấp gáp.
Nhìn Đông Ly Nguyệt xinh đẹp động lòng người, Giang Siêu nói không tâm động là giả. Có điều, giữa hắn và Đòng Ly Nguyệt chỉ là mối quan hệ hợp tác.
Hơn nữa, hắn không thể làm chuyện có lỗi với Tô Miên Miên và Tống Ninh Tuyết. Các nàng còn đang chờ hắn trở về, hắn không thể đắm chìm trong sự dịu dàng của người khác được.
“À, ngươi ngủ giường đi… ngồi một đêm cũng không phải cách. Hơn nữa, ngày mai còn có một cuộc bầu chọn đang chờ chúng ta. Nếu chúng ta không sức lực thì sẽ bị người ta chê
cười.”
Đông Ly Nguyệt nói. Khi nói xong câu cuối cùng, dường như nàng nhận ra mình nói sai sai, câu nói ấy có vẻ mờ ám, lập tức xấu hổ đỏ bừng cả mặt.
Nghe vậy, mặt mày Giang Siêu cũng nổi lên vẻ xấu hổ.
Hắn không phải loại người dài dòng. Dù sao thì chỉ cần giữ vững lòng mình là được, ngủ chung cũng chẳng sao cả.
Giang Siêu gật đầu đi tới. Đông Ly Nguyệt ngồi bên mép giường vội vàng leo lên giường, nhường chỗ nằm bên ngoài Giang Siêu.
Nàng căng thẳng đến mức mặc nguyên đồ chui vào chăn, nằm cứng đờ một chỗ, đôi mắt nhắm chặt lại, mặt mày đỏ hơn nữa vì xấu hổ.
Thấy bộ dáng của nàng, Giang Siêu bật cười, phất tay tắt nến, ăn mặc ngay ngắn nằm bên ngoài giường.
Trong phòng đột nhiên rơỉ vào yên lặng, haỉ người thậm chí có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương.
“Giang Siêu, nếu… bảo ngươi thật sự cưới ta… ngươi có đồng ý không?” Sau cơn im lặng ngắn ngủi, Đông Ly Nguyệt dẫn đầu lên tiếng.
“Ta…” Trong nhất thời, Giang Siêu không biết nên trả lời như thế nào, mà câu hỏi này cũng không dế trả lời.
Nói không đồng ý, chắc chắn sẽ làm tổn thương Đông Ly Nguyệt. Nhưng nói đồng ý, lại không phải là mong muốn của hắn. Hắn và Đông Ly Nguyệt mới quen biết không được bao lâu.
Tuy rằng Đông Ly Nguyệt xinh đẹp động lòng người, năng lực hơn người, quyến rũ hơn người, nhưng mà hắn chỉ mới quen biết nàng vài ngày thôi, có chút miễn cưỡng khi nói thật lòng muốn cưới nàng.
Huống chi, hắn đã có Tô Miên Miên và một Tống Ninh Tuyết tình cảm sâu đậm với hắn.
Thấy Giang Siêu không trả lời được, Đông Ly Nguyệt ỉm lặng, vùi đầu vào trong chăn, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Tuy rằng Giang Siêu không nói gì, nhưng sự do dự của Giang Siêu làm nàng biết mình không là gì ở trong lòng Giang Siêu.
Lẽ ra chuyện này không hề ảnh hưởng tới nàng. Mà nàng cũng không nên để ý tới chuyện này.
Nóỉ đến cùng, từ lúc ban đầu, nàng chỉ là
muốn Giang Siêu giúp đỡ nàng. Nhưng mà không biết bắt đầu từ khỉ nào, Giang Siêu đã trộm lòng nàng mất rồi.
Hơn hai mươi năm qua, nàng lần đầu tiên động tâm. Đối với một nàng chưa từng yêu đương mà nói, động tâm giống như núi lửa bùng nổ, không thể nào khống chế được.
Sự do dự của Giang Siêu làm nàng đau lòng, chua xót đến mức chỉ muốn khóc, rồi lại sợ Giang Siêu nghe thấy nên cố nén nước mắt.
Nhưng nước mắt vẫn không nén được mà chảy xuống. Nàng rơi nước mắt, rồi chìm vào giấc ngủ sâu.
Cảm nhận được hơi thở đều đặn của nàng, biết nàng ngủ thật rồi, Giang Siêu mới thở dài. Giữa hắn và Đòng Ly Nguyệt chỉ có thể là có duyên không phận.
Hắn không muốn gây tổn thương cho Đông Ly Nguyệt, rốt cuộc đối phương là một cô gái tốt.
Trong bóng đêm, Giang Siêu nhớ tới Tò Miên Miên và Tống Ninh Tuyết, dần dần rơi vào giấc ngủ.
Tây Phong thị, Tây Phong Minh nhìn con
trai quấn băng vải, hôn mê nằm trên giường, trong mắt tràn đầy thù hận.
Ông ta nghiến răng nghiến lợi, giận dữ gằn giọng: “Giang Siêu, ta muốn ngươi phải trả giá lớn, ngươi chờ đó cho ta!”
Dứt lời, ông ta nhìn về phía hai gã gia đinh và lục nhân đứng sau với ánh mắt tràn đầy giận dữ.
“Các ngươi có ý gì vậy hả? Vì sao hôm nay không vạch trần thân phận của thằng nhãi kia?”
Nghe vậy, hai gã gia đinh lạnh nhạt nói: “Tộc trưởng Tây Phong, ngươi cảm thấy với tình huống hôm nay, nếu lúc ấy chúng ta vạch trần thân phận của thằng nhãi kia, thì sẽ có người tin sao, fôỉ sẽ có người đồng ý xử lý thằng nhãỉ kia sao?”
Giang Siêu của lúc ấy gần như làm cho tất cả mọi người trong tộc Dạ Lang kính trọng. Nếu lúc ấy bọn họ nói Giang Siêu là người của triều đình, thì chắc là sẽ không ai trong đám người tôn sùng Giang Siêu nghe lọt tai.
Có khi còn nói là bọn họ hãm hại Giang Siêu.
Vậy nên bọn họ không thể không thay đổi kế hoạch. Aỉ bảo Giang Siêu biểu hiện cực kì nổi
bật, khiến bọn họ không thể không từ bỏ mưu kế đã được tính kỹ càng trước đó.
‘ý ngươi là sao? Chẳng lẽ cứ vậy mà tha cho thằng nhãỉ kia sao? Hắn làm con ta bị thương nặng, ta chắc chắn phải báo thù. Nếu hai vị không giúp ta, thì ta không thể không suy xét lại việc hợp tác với hai vị.”
Tây Phong Minh nhìn hai gã gia đỉnh bằng ánh mắt tức giận.
“Hừ… cứ vậy mà tha cho hắn hả, nằm mơ đi thôi. Một trong các nhiệm vụ của ta khi tới đây chính là làm chết hắn. Tình thế hôm nay có lợi với hắn, nhưng ngày mai thì chưa chắc. Hơn nữa, chúng ta chỉ cần công khai thân phận của hắn trong cuộc họp tộc lão vào ngày mai, thì ngươi cảm thấy một đám tộc lão sẽ nghĩ như thế nào?”
“Cho dù Đông Ly Nguyệt có tư cách tham gia bầu chọn, nhưng mà nàng ta đã có dính dáng tới thằng nhãi kia rồi, thì nàng ta không thể nào trở thành tộc vương được nữa. Đến lúc ây, bọn ta lại mua chuộc thêm người cho ngươi, thế nào ngươi cũng sẽ trở thành tộc vương, vậy được chưa?” Một gã gia đinh lạnh lùng nói.
Lời nói của gã làm đôi mắt Tây Phong Minh sáng bừng lên, trong mắt lộ ra vẻ vui
mừng.
Tộc Dạ Lang vốn đr có chút hận thù người Hán, càng thêm hận thù triều đình.
Nếu ngày mai công khai thân phận của Giang Siêu trong cuộc họp tộc lão, thì chắc chắn sẽ gây ra xôn xao lớn, thậm chí còn khiến cho đám tộc lão nảy sinh lòng thù hận với Giang Siêu.
Đến lúc ấy, sẽ chẳng có bao nhiêu tộc lão lựa chọn Đông Ly Nguyệt vốn có quan hệ với Giang Siêu.
Với sự cố gắng trước đó của ông ta, chức vị tộc vương chỉ có thể là của ông ta.
Tây Phong Giang nghĩ nghĩ rồi lộ vẻ đắc ý, đồng thời lộ ra vẻ tàn nhẫn. Ngày ông ta trở thành tộc vương chính là ngày chết của Giang Siêu.
Buổi sáng thức dậy, hắn cảm nhận được một đôi tay đang ôm chặt eo hắn, mùi thơm và cảm giác ngứa bay vào mũi hắn.
Hắn mở to mắt ra, thấy mái tóc suôn mềm trước mắt và nửa bên mặt xỉnh đẹp đang vùi vào trong lòng ngực hắn.
Trên mặt hắn lập tức lộ ra vẻ ngạc nhiên và
xấu hổ. Hắn có chút không dám nhúc nhích, sợ vừa nhúc nhích sẽ làm người trong lòng ngực tỉnh giấc.
Nếu hai người đối mặt với nhau thì sẽ xấu hổ nhiều lắm.
Lúc này, Đông Ly Nguyệt đang trong cơn ngủ say dường như nhận ra gì đó, từ từ thức giấc. Thấy vậy, Giang Siêu chỉ có thể nhắm mắt, giả vờ đang ngủ say.
Đông Ly Nguyệt rất nhanh thì thức giấc. Chắc là nàng phát hiện trạng thái của mình không đúng, giật mình buông eo Giang Siêu ra, nqồỉ dậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK