Tóm lại, bọn họ phải cho bách tính một câu trả lời thỏa đáng, còn về chuyện ai sẽ trở thành kẻ xui xẻo này thì phải xem bọn họ thi triển thủ đoạn ra sao đã.
Bên Giang Siêu, dưới sự ủng hộ nồng nhiệt của bách tính, bọn họ từ từ đi đến Khâm Thiên Giám, những bách tính này nghe tin Giang Siêu được phong công nên tới.
Ở một chỗ cách đó không xa, Tô Văn và con gái Tô Yên Nhiên nhìn thấy tình hình ở bên này, ông ta cảm khái nhưng cũng thở dài.
"Giang Siêu đúng là một người tài, một người anh hùng, chỉ có điều hắn được nhân dân ủng hộ như vậy, không phải là chuyện tốt. Công cao lấn áp chúa, từa xưa đến nay không ai có kết cục tốt. Lão phu đã cố hết sức rồi, haiz... ngươi sống hay chết, phải xem ý trời rồi."
Lúc này, Tô Yên Nhiên đứng bên cạnh lắc đầu nói: "Cha, ta nghĩ lần này Giang Siêu chắc chắn có thể thong dong rời đi không gặp nguy hiểm. Ta tin hắn..."
"Ừ... sao lại nói vậy!" Tô Văn ở bên cạnh nghe vậy, lập tức thấy hứng thú. Đây là lần đầu tiên ông ta thấy con gái nói giúp cho một người như này. Trước giờ chưa có bất kỳ một nam nhân nào có thể lọt vào mắt con gái ông ta.
"Nói thế nào nhỉ, dựa vào trực giác của nữ nhân, với cả sự tự tin và khí phách mà hắn thể hiện ra. Nếu hắn không có cách đối phó, thì dưới tình huống biết chắc sẽ chết, có lẽ hắn cũng không dám đi tới nơi hẹn. Hắn còn dám nói rằng trong thiên hạ này không ai có thể giết được hắn."
Tô Văn nghe vậy thì khẽ lắc đầu, nhưng sau lại nhíu mày.
"Tuy Giang Siêu thực lực bất phàm, nhưng theo như lão phu được biết, trong cung có vị lão nhân kia, thực lực của ông ta sâu không lường được, nếu Giang Siêu mà sơ ý, thì e sẽ lật thuyền trong mương.
Tô Văn vừa dứt lời, mặt Tô Yên Nhiên biến sắc, nàng ta lập tức thấy lo lắng, nàng ta đứng lên muốn đi nói cho Giang Siêu biết.
Đáng tiếc, phía trước bị vây kín đến nỗi con kiến chui không lọt, nàng ta hoàn toàn không đến được trước mặt Giang Siêu. Thậm chí nàng ta có hô to lên thì có khi Giang Siêu cũng không nghe thấy được.
Nàng ta đành phải cho xe ngựa của nhà mình tiến lên, nàng ta đang xem xem liệu mình có tìm được cơ hội nhắc nhở Giang Siêu lúc ở trong Khâm Thiên Giám không.
Nàng ta biết người mà phụ thân mình nói là người nào, trong gia đình một số quan lớn đều biết trong cung có một vài người thần bí, những người này là người bảo vệ an toàn cho hoàng đế, người nào người nấy cũng có thực lực không thường.
Nếu những người này ra tay, thì e có khả năng Giang Siêu sẽ gặp phiền phức.
Ở bên kia, cuối cùng Giang Siêu đã đi đến quảng trường trong Khâm Thiên Giám. Ở đây đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, chỉ đợi nhân vật chính là hắn tới thôi.
Lúc Giang Siêu tới, hoàng đế đã chờ trên đài phong của Khâm Thiên Giám, rất nhiều nghi lễ đều tổ chức ở đây.
Nghi thức ban tước quốc công của Giang Siêu được cử hành ở đây, có thể nói đấy là một vinh dự tối cao. Bởi vì, dù là những quốc công khác thì cũng chưa được hưởng cái đãi ngộ này bao giờ.
Chính vì chuyện này, bách tính ở Kinh Thành mới càng thêm kích động và hưng phấn, mọi người đều mừng cho Giang Siêu.
Nhưng không ai biết, sở dĩ hoàng đế làm như vậy là để tiện cho Cấm vệ quân ra tay với Giang Siêu, và cũng là để tạo cơ hội cho Trịnh An.
Thế thì ông ta mới dễ đổ tội danh lên đầu Trịnh An.
Đằng sau hoàng đế là một đám đại thần đang đứng thẳng lưng, bên trái là nhóm mà Trịnh An cầm đầu, bên phải thì là các lão quốc công do Mộ Dung Địch cầm đầu.
Trịnh An thấy Giang Siêu xuất hiện, khóe miệng ông ta tràn ngập trào phúng và hả hê. Cấm vệ quân xung quanh đã vào vị trí, bây giờ là thời cơ thích hợp nhất để ra tay với Giang Siêu.
Đại thần chủ trì đại lễ tuyên đọc thánh chỉ của hoàng đế, sau đó là lễ sắc phong, Giang Siêu lên đài nhận phong tước.
Hoàng đế yên lặng nhìn Giang Siêu đi lên, khóe môi nhếch lên vẻ trào phúng. Ánh mắt ông ta càng ngày càng lạnh.
Các lão quốc công bên phe Mộ Dung Địch đứng ở bên phải hoàng đế nhìn thấy Giang Siêu đi lên, trái tim họ dâng lên tận cổ họng.
Bọn họ biết hoàng đế muốn đối phó Giang Siêu, nhưng lại không biết hoàng đế định đối phó Giang Siêu như thế nào.
Mộ Dung Địch định ngăn Giang Siêu đi lên, nhưng ông biết mình mà ngăn rồi nếu hoàng đế không có sát tâm, thì trái lại sẽ khiến cho đại lễ trở thành chuyện cười, khiến cho Giang Siêu trở thành một trò cười.