Chương 46: Được mùa
Giang Siêu biết được một vài tin tức từ cuộc thẩm vấn.
Những người còn lại đi lục soát ổ cướp, mang đi hết tất cả vàng bạc vật tư có thể mang đỉ được.
Trong sơn trại, Giang Siêu lấy được mấy vạn lượng bạc, mấy nghìn lượng vàng, rất nhiều lương thực và khối sắt, dụng cụ bằng sắt.
Không hổ là đám cướp muốn tạo phản, chẳng những có nhiều tiền tài, mà còn có nhiều vật tư nữa.
Chỉ với việc đánh thắng ổ cướp núi Kê Minh này thôi, Giang Siêu đã thu hoạch đủ số đồ vật đề phát triển thêm vài tháng tới.
Việc phát triển ở giai đoạn trước cần phải trả giá rất nhiều tiền tài. Đừng thấy Giang Siêu được mấy vạn lượng bạc mấy nghìn lượng vàng mà lầm, số tiền ấy chẳng đủ để hắn làm được gì nhiều.
Ngoài ra, hắn còn thả khá nhiều phụ nữ bị bắt cóc. Những người có nhà để về, hắn phát mười lượng bạc, thả bọn họ về nhà. Còn những người không có nhà để về, hắn dẫn bọn họ về thôn Kháo Sơn.
Hiện tại trong thôn rất cần sức lao động.
Dù sao bọn họ cũng không có chỗ để đi, Giang Siêu nhận bọn họ, bao ăn bao ở phát tiền công, coỉ như là cho bọn họ một con đường sống.
Thời buổi này, muốn sống sót thật sự là rất không dễ dàng.
Hắn còn cứu khá nhiều thợ thủ công. Lúc bị bắt, đám cướp đã giết sạch người nhà của thợ thủ công.
Bọn họ không chỗ đề đỉ, Giang Siêu đương nhiên là nhận lấy bọn họ, và thôn Kháo Sơn lại có thêm một đám thợ thủ công.
Giang Siêu giao những công việc kế tiếp cho A Sinh và Lâm Bân, rồi sai người mang đầu của Hoàng Bá Thiên đì báo tin cho huyện nha, nhân tiện lãnh tiền thưởng.
Có tên tuổi quận chúa của Tống Ninh Tuyết, người trong huyện nha không dám không trả tiền.
Ve phần chiến lợi phẩm, cũng bởi vì Tống Nính Tuyết, người trong huyện nha chắc là ngay cả hỏi cũng không dám.
Còn hắn và Tống Ninh Tuyết thì quay về thôn trước.
Tống Ninh Tuyết mặt mày tràn đầy vẻ phấn
khích. Cho tới tận bây giờ, nàng còn chưa dám tin rằng đám cướp núi Kê Minh đã thật sự bị bọn họ tiêu diệt.
Lại còn tiêu diệt bằng những người mới nhận gần đây thôi.
Từ lúc bắt đầu, nàng không hề coi trọng phương thức huấn luyện của Giang Siêu. Nhưng mà hôm nay, ở trong chiến đấu, mọi người đều đánh theo mệnh lệnh và làm theo kế hoạch.
Nàng biết tất cả đều là kết quả của huấn luyện.
Nàng thậm chí cảm thấy chỉ cần tiếp tục huấn luyện thì đội ngũ hơn bốn trăm người của bọn họ sẽ trở thành một đội binh tinh nhuệ.
Dọc theo đường đì, nàng thường hay nhìn về phía Giang Siêu, ánh mắt trong lúc vô tình có thêm vài phần mập mờ.
Nàng càng ngày càng khâm phục biểu hiện của Giang Siêu. Mà bản thân nàng cũng vô thức càng lúc càng sâu.
Vê phần Giang Siêu lấy tiền tài làm của riêng, nàng chẳng có phản ứng gì cả.
Nếu không có Giang Siêu, đừng nói xa vời là đi giết bọn cướp, chắc là hiện giờ các nàng còn đang sốt ruột vì nạn trộm cướp ở huyện An
Ninh. Bởi vậy, một chút tiền tài ấy không là gì cả.
Hơn nữa, nàng biết một vài phần những chuyện mà Giang Siêu đang làm dạo gần đây, nàng càng thêm khâm phục hơn nữa.
Với thế đạo hiện nay, chắc là không có bao nhiêu người có thể suy nghĩ cho người khác như vậy.
Tìm đường sống cho thôn dân, nuôi sống người già phụ nữ trẻ em trong thôn, thành lập trường học cho thôn dân, và cả hao công tốn sức giúp mình tiêu diệt bọn cướp.
Mỗi một việc mà Giang Siêu đã và đang làm đều là những việc mà Tống Ninh Tuyết từng muốn làm, chỉ là nàng không có năng lực đi làm mà thôi.
Nhưng mà Giang Siêu lại có năng lực đi làm. Vậy nên nàng mới có thể dốc hết sức đỉ ủng hộ.
“Giang đại ca, khỉ nào chúng ta đỉ giết bốn thế lực cướp còn lại?” Tống Ninh Tuyết ngồi trên lưng ngựa, nhìn về phía Giang Siêu với ánh mắt mong chờ.
Đại thắng núi Kê Minh làm nàng tràn đầy tin tưởng trong việc tiêu diệt đám cướp. Dường
như chỉ cần Giang Siêu ra tay là đám cướp sẽ trực tiếp đầu hàng ngay vậy.
Mà cách xưng hô của nàng đối với Giang Siêu, cũng từ tiên sinh đổi thành Giang đại ca.
Từ tối hôm qua cùng chung hoạn nạn, cho đến Giang Siêu liều mình cứu nàng, rồi đến hôm nay lại hai người kề vai chiến đấu, sống chết có nhau.
Ngay cả bản thân Tống Ninh Tuyết cũng không rõ cảm xúc hiện giờ của mình với Giang Siêu là sao. Nhưng mà nàng biết rằng nàng muốn thân thiết hơn với Giang Siêu.
Cách xưng hô “Giang đại ca” sẽ làm nàng cảm thấy khoảng cách giữa mình và Giang Siêu rất gần.
Ngoại trừ hơi ngại ngùng lúc ban đầu, thì bây giờ nàng càng gọi càng thuận miệng.
Nghe vậy, Giang Siêu bật cười nhìn Tống Ninh Tuyết, rồi lắc đầu nói: “Chắc là không dễ để tiêu diệt bốn thế lực cướp còn lại. Với thực lực hiện tại của chúng ta mà muốn đi tiêu diệt bọn họ thì chẳng khác nào đi chịu chết, trừ khi có thể chiêu mộ thêm quán.”
Bọn họ có thể tiêu diệt đám cướp núi Kê Minh, ngoại trừ là vì đánh bất ngờ bằng mìn tre,
thì còn là vì lựa chọn đúng thời cơ chiến đấu, lại thêm số lượng đám cướp núi Kê Minh không nhiều.
Bốn thế lực cướp còn lại thì khác, ít nhất cũng có một nghìn bốn năm trăm người, nhiều nhất có khi lên tới hai nghìn người.
Sau khi núi Kê Minh bị đánh bại, bọn họ chắc chắn sẽ cảnh giác, rất khó để dùng mìn tre đánh bất ngờ nữa.
Tuy rằng mìn tre là vũ khí sắc bén, nhưng mà nó cũng có khuyết điểm. Thậm chí khi đám cướp kia phản ứng lại, bắt chước làm ra mìn tre, thì chắc là bên mình cũng sẽ bị thiệt hại vì mìn tre.
Nói đến cùng, mìn tre không phải là sản phẩm công nghệ cao. Chỉ cần biết nguyên lý là rất dễ dàng làm ra được.
Chắc là đám cướp kia thiếu thuốc nổ. Bọn họ không có nhân tài am hiểu chế tạo thuốc nổ như Giang Siêu.
Nhưng đối với bọn họ mà nói, muốn lấy được thuốc nổ là không khó, chỉ là không lấy được nhiều mà thôi.
Hơn nữa, bên mình chỉ có hơn bốn trám người. Với hơn bốn trăm người mới, sao có thể
đánh lại hơn một nghìn người của người ta?
Lời nói của Tống Ninh Tuyết lại làm cho Giang Siêu càng thêm sốt ruột.
Có lẽ bốn thế lực cướp còn lại đã coi bọn họ là cái đinh trong mắt.
Nhất là tên Gia Luật Thanh chạy trốn kia. Chắc hắn ta chính là thám tử của tộc Khiết Đan.
Giang Siêu suýt chút nữa giết chết hắn ta. Sao hắn ta có thể quên Giang Siêu được chú?
Một khi bốn thế lực cướp khác bắt đầu tạo phản, thì rất có khả năng sẽ đối phó với thôn Kháo Sơn và Giang Siêu đầu tiên.
Lúc thẩm vấn mấy tên dẫn đầu đám cướp, Giang Siêu thu được vài tin tức, trong đó có tin tức đám cướp sẽ tạo phản vào lúc thu hoạch vụ thu.
Tuy rằng đám cướp núi Kê Minh bị tiêu diệt sẽ làm cho các đám cướp còn lại chó cùng rứt giậu, nhưng mà khả năng tạo phản trước tiên vẫn không cao.
Có điều, hắn cũng không loại trừ có khả năng này.
Hiện giờ, Giang Siêu cần phải làm là tranh thủ thời gian chuẩn bị nhiều hơn nữa. Ví dụ như chiêu mộ thêm người cho đội bảo vệ thôn.
Ngoài ra, hắn còn phải thử xem có thể làm ra súng hoặc là pháo hay không.
Còn việc có thể trông cậy vào quan binh châu phủ, đây là chuyện không thể nào.
Đám quan bỉnh kia nếu thật sự có sức chiến đấu, thì cũng không đến mức không tấn công nổi mấy đám cướp nhỏ xung quanh.
‘Vậy thì chiêu mộ thêm binh đi! Giang đại ca cứ yên tâm đi làm, chẳng cần lo lắng gì cả, còn lại cứ giao cho ta là được.”
Nghe vậy, Tống Ninh Tuyết gật gật đầu, làm ra bảo đảm với Giang Siêu.
Nàng cũng biết có hơi khó khăn khi Giang Siêu nói muốn chiêu mộ thêm binh. Nếu để triều đình biết bọn họ nuôi dưỡng tư binh, thì chắc chắn sẽ xử bọn họ tội tạo phản.
Một khi làm không ổn thì sẽ mang đến tai họa chết người cho Giang Siêu và toàn bộ thôn Kháo Sơn.
Có điều, Tống Ninh Tuyết là quận chúa, là thành viên hoàng thất, vẫn có được một ít đặc quyền.
Nó được thể hiện trên nhiều khía cạnh. Ví dụ như nàng có quyền nuôi dưỡng năm trăm tư bỉnh.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK