Mục lục
(Nháp) Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê - Đặng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 80: Cây cao su
Đúng lúc này, Giang Siêu nhìn thấy ngoài cửa sổ có một cây đại thụ. Thân cây dày, vỏ cây có màu xanh pha nâu.
Giang Siêu vội vàng đi tới chỗ cây đại thụ bên ngoài cửa sổ đó, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng.
Cây cao su!
Hắn vậy mà lại thật sự nhìn thấy được một cây cao su ở tộc Dạ Lang này!
Hắn nhớ rõ cây cao su bình thường sẽ sinh trưởng ở vùng nhiệt đới, sao lại có thể phát triển ở vùng ôn đới này?
Tuy nhiên, Giang Siêu lại không hề biết rằng hắn đang ở vị trí của khu vực Ninh Châu trong kiếp trước. Dù sao thì lịch sử thay đổi cũng làm cho rất nhiều địa danh có sự thay đối.
Nhưng Giang Siêu vẫn suy đoán được vị trí của hắn hiện tại chắc là đang ở vùng ôn đới cận với vùng nhiệt đới.
Nếu không thì cây cao su trước mặt hắn sẽ không thể phát triển được.
“Giang công tử, ngươi thích cây bạch đàn độc này sao? Hạt giống và lá của nó đều
có chứa độc cực mạnh. Cái cây này là do mầu thân của ta trồng, bà ấy rất thích nghiên cứu độc dược.”
Thấy Giang Siêu có hứng thú với cái cây trước mặt, ánh mắt hắn đều sáng rực lên. Đông Ly Nguyệt cảm thấy Giang Siêu mất trí rồi, vội vàng lên tiếng nhắn nhờ hắn.
Nàng sợ Giang Siêu không biết cây này có độc tính cực cao, lỡ như trúng phải độc của nó thì sẽ cực kỳ rắc rối.
Giang Siêu nghe vậy thì mới hiểu vì sao trước nhà Đông Ly Nguyệt lại trồng cây cao su này.
Nhựa của loại cây cao su thật sự rất độc, không khéo liền có thể trúng độc của nó.
“Cô có biết còn chồ nào có loại cây này nữa không?” Giang siêu vội vàng nhìn về phía Đông Ly Nguyệt.
Hẳn đã nhờ Diệp Thanh Ảnh đi tìm cây cao su, nhưng dù hắn đã mô tả hình dáng của cây cao su, thậm chí là vẽ lại hình ảnh của nó thì cũng không chắc là Diệp Thanh Ảnh có thể tìm thấy nó hay không.
Lúc đầu Giang Siêu đã thất vọng đến mức không còn muốn nghĩ đến cây cao su
nữa. Dù sao thì hiện tại chuyện động cơ hơi nước có thế thong thả một chút.
Thế nhưng bây giờ hân đã tìm thấy được cây cao su. Điều này khiến trong lòng hắn lại dâng lên tia hy vọng.
Đông Ly Nguyệt nghe hỏi như vậy thì trong mắt liền xuất hiện sự nghi hoặc. Mặc dù nàng không biết vì sao Giang Siêu lại hỏi chuyện này nhưng nàng vẫn trả lời hắn:
“Đi qua ngọn núi của gia tộc Nam Minh có một khu rừng bạch đàn độc rộng cỡ ngàn mầu. Giang công tử hỏi chuyện này để làm gì vậy?”
Một rùng cây cao su ngàn mẩu? Vậy ít nhất cũng có mấy chục ngàn cây cao su? Số nhựa cao su mà hắn cần dùng cũng đủ rồi.
Nụ cười của Giang Siêu đã kéo rộng đến mang tai, ánh mắt hắn sáng ngời nhìn về phía Đông Ly Nguyệt.
“Rừng cao su ngàn mẫu, ha ha, lần này phát tài rồi! Ha ha ha…” Giang Siêu nhịn không được một trận cười to. Hắn đè nén không được hưng phấn trong lòng.
Đông Ly Nguyệt nhìn thấy ánh mắt kinh khủng của hắn hiện tại, theo bân năng mà lui
về sau mấy bước, lấy tay bảo vệ mình. Giống như là sợ Giang Siêu bỗng dưng thú tính bộc phát, bồ nhào vào nàng vậy.
Trong lòng nàng có chút mâu thuẫn, nếu như vậy… nàng sẽ liều mạng phản kháng? Hay là vẫn giả bộ thuận theo?
Ngay lúc Đông Ly Nguyệt đang suy nghĩ lung tung thì Giang Siêu đột nhiên kéo tay cô bước nhanh ra ngoài.
“Đi! Chúng ta đi tìm Phong thúc thúc. Đúng rồi, cô bảo người đi báo cho Thạch thúc một chút, nói là ta có chuyện muốn tìm bọn họ.”
Đông Ly Nguyệt kinh ngạc nhìn Giang Siêu vội vã kéo nàng xuống núi, một lúc lâu sau cũng không thể lấy lại tinh thần.
Mọi người xung quanh nhìn thấy hai người nắm tay đi xuống núi đều ăn ý hiểu chuyện mà quay đầu đi chỗ khác, giả vờ như không thấy.
Nhưng vẻ mặt kỳ quái của mọi người đã thể hiện rõ bọn họ chắc chắn đã hiểu lầm.
Giang Siêu thì lại không để ý đến ánh mắt của mọi người, hiện tại hắn chỉ nghĩ đến cây cao su. Nếu có thể khai thác cao su thì
chuyện tạo ra động cơ hơi nước sẽ không cần lo lắng nữa rồi!
Cho dù bây giờ vấn còn gặp khó khăn về vấn đề kỹ thuật, nhưng chỉ cần cho hắn thời gian thì những vấn đề này đều có thế giải quyết được.
Có động cơ hơi nước, sự phát triển công nghiệp cùa thôn Kháo Sơn sẽ có một bước tiến lớn.
Chỉ cần có thể tạo ra được thuốc súng không khói, Giang Siêu thậm chí có thể chế tạo ra được súng.
Trên đường đi, Đông Ly Nguyệt phái người đi thông báo cho Bắc Quỳnh Thạch, còn nàng thì lại bị Giang Siêu kéo đến ngọn núi của gia tộc Nam Minh đế tìm Nam Minh Phong.
Đông Ly Thải vừa từ ruộng trở về nhìn thấy Giang Siêu đang lôi kéo Đông Ly Nguyệt thì liền há miệng, trợn to mắt không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Giang Vân và Tống Tiểu Nhã ờ một bên mình thấy vẻ mặt của Đông Ly Thái thì liền lập tức thức thời mà không nhìn theo.
Nếu lúc này nói gì kích thích đến Đông
Ly Thái thì sẽ không biết chuyện gì có thể xảy ra nữa. Trong lòng Tống Tiểu Nhã cũng có chút chua xót.
Đông Ly Thài dậm mạnh chân, xoay người chạy về căn nhà trúc của mình, nhốt mình ở trong đó.
ở bên này, Giang Siêu vẫn một mạch kéo Đông Ly Nguyệt đi tới gia tộc Nam Minh. Gần đây Giang Siêu cùng gia tộc Nam Minh cũng đã trở nên thân quen.
Mọi người thấy hắn đến thì liền vội vàng chào hỏi. Tuy nhiên khi thấy hắn đang cùng Đông Ly Nguyệt nắm tay thì ánh mắt họ cũng trở nên kỳ lạ.
Giang Siêu vân không hề cảm thấy gì. Trong lòng hắn chỉ muốn nhanh đến gia tộc Nam Minh, sợ tốc độ của Đông Ly Nguyệt theo không kịp nên mới đưa tay kéo nàng đi.
Cho đêh khi hai người đêh sườn núi của gia tộc Nam Minh, Nam Minh Phong nghe được tin tức liền vội vàng chạy xuống đón.
Khi thấy hành động của Giang Siêu cùng Đông Ly Nguyệt, trong mắt ông cũng nhịn không được mà hiện lên tia kỳ lạ. Tuy nhiên tia kỳ lạ này đã bị ông nhanh chóng ép xuống.
Mặc dù, trong lòng của ông hi vọng Đông Ly Nguyệt có thê’ gả cho người của tộc Dạ Lang, thậm chí là gả cho con của ông. Nhưng nếu như Đông Ly Nguyệt lựa chọn Giang Siêu, ỏng cũng sẽ không ngăn cản.
Dù sao, Giang Siêu đối với tộc Dạ Lang của ông có ơn, đối với con trai ông còn là ơn cứu mạng. Hắn là một người đàn ông tốt.
“Giang lão đệ, ngươi vội vã đến tìm ta như vậy là có chuyện gì sao?”
Nam Minh Phong vội vàng hỏi Giang Siêu, giọng điệu rất khách khí cùng tôn kính.
“Phong thúc thúc, ta nghe nói trên đỉnh núi của thúc có rừng cao su đúng không? Có thể cho ta lấy một ít nhựa cây được không? Có bao nhiêu ta nua bấy nhiêu. Giá giẻ tùy theo chú quyết định. Một lượng bạc một cân được không?”
Giang Siêu buông tay Đông Ly Nguyệt ra, vội vàng nói với Nam Minh Phong.
Cách xưng hô của hai người có hơi dở khóc dớ cười, nhưng hai người bọn họ vẩn có thể trao đổi với nhau như vậy.
Đông Ly Nguyệt đứng một bên, gương mặt đỏ bừng trông rất mê người.
Nam Minh Phong nghe Giang Siêu nói như vậy thì sũng người, kinh ngạc nhìn hắn. Ồng vẫn chưa hiếu rõ ý tức trong lời nói của Giang Siêu, cao su là cái gì, nhựa cây gì ở đây?
Thấy vậy, Đông Ly Nguyệt liền giải thích: “Phong thúc, Giang công tử đang nói đêh nhựa độc của cây bạch đàn độc ấy.”
Nam Minh Phong lúc này mới hiểu ra, nhưng lại càng thêm kinh ngạc nhìn Giang Siêu, ông không hiếu Giang Siêu vì sao lại muốn nhựa độc của cây bạch đàn độc làm gì?
Hơn nữa còn lại trả một lượng bạc cho một cân, nhựa độc này từ lúc nào lại có giá trị như thế vậy?
Thu hoạch một mẩu ruộng cùa họ trong một năm cũng không thu nối một lượng bạc.
Mặc dù tộc Dạ Lang quanh năm cư trú ở trên núi cao, nhưng bọn họ vẫn có tiếp xúc với thế giới ở bên ngoài. Tiền bạc đối với bọn họ vẫn rất thông dụng.
Dù sao thì bọn họ vần phải ra ngoài để mua sắm những đồ dùng cần thiết. Vì vậy cần phái có tiền thì mới sử dụng được.
“Giang công tử, ngươi nói thật? Nếu thật là như thế vậy thì ta có thể phái người đi khai thác bất cứ lúc nào cũng được.”
Nam Minh Phong hồi phục tinh thần, vội vàng nói với Giang Siêu.
Một cây bạch đàn độc có thể lấy được ít nhất mười cân nhựa trong một ngày. Mười cân là qiá tri của mười lươnq bac đó nha!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK