Giang Siêu thấy được hai đám người đang tranh cãi ầm ĩ với nhau.
Một gã thanh niên đang đoạt lương khô trên tay một bà cụ, xung quanh còn có vài người già yếu ngã lăn trên đất, trên mặt trên người đều có vết thương, chắc là bị gã thanh niên kia đánh.
Trong đám dân chạy nạn gần như không có thanh niên trai tráng. Hiển nhiên là gã thanh niên kia trà trộn đi vào, rồi nhân cơ hội cướp đoạt lương khô của người khác.
Lương khô là do Giang Siêu chia cho dân chạy nạn, để bọn họ ăn trên đường đi, chứ chẳng lẽ lại để bọn họ đói bụng suốt mấy ngày đi đường đến huyện An Ninh.
Thấy cảnh gã thanh niên cướp đoạt lương khô, rồi lại bị dân chạy nạn khác ngăn cản, trong mắt Giang Siêu hiện lên vẻ giận dữ.
Rõ ràng là một tên thanh niên khỏe mạnh, lại không biết tay làm hàm nhai, đi cướp đoạt đồ ăn của người già phụ nữ và trẻ em, thật sự là đáng chết.
Hắn đi lên đá ra một chân, đối phương ngã lăn ra đất.
Lúc hắn định đi lên đá thêm một chân nữa, thì trong đám người có người hô lớn lên: “Quan lão gia đánh người, giết người rồi… mọi người chạy mau…”
Không chỉ có một người la hét, mà còn có nhiều người liên tục la hét, lập tức khiến cho đám người trở nên hỗn loạn. Những dân chạy nạn chưa hiểu chân tướng sự việc lập tức hoảng loạn chạy trốn lung tung.
Gần vạn dân chạy nạn loạn hết cả lên. May mà đa số người đều là già yếu, không gây tổn thương nhiều cho người xung quanh.
Nếu đa số là thanh niên trai tráng thì nói không chừng xẽ xảy ra sự kiện giẫm đạp, có khi còn chết cả chục cả trăm người.
Giang Siêu biết có người muốn nhân cơ hội gây hỗn loạn. Trong mắt hắn hiện lên sát ý.
Hắn nhìn quanh tìm gã thanh niên mới đoạt đồ ăn, không biết gã đã chạy đi đâu nữa.
Nhìn đám người chạy lung tung khắp nơi, trong nhất thời Giang Siêu không biết nên làm gì để bọn họ yên tĩnh lại.
Đúng lúc này, phía bên phải có hai người cầm dao đâm về phía Giang Siêu.
Giang Siêu không chú ý đến bên này, lại thêm đám người hỗn loạn ầm ĩ, nhất thời không phát hiện có người đang đâm về phía hắn.
Mộ Dung Chỉ Tình ở bên cạnh vừa lúc thấy dao sắp đâm trúng hắn thì sợ hãi hét lên rồi vô thức đi lên chặn lại.
Giang Siêu bị tiếng hét của nàng làm cho giật mình, vội vàng quay đầu lại nhìn. Lúc này, hai người kia đã đi tới phía sau hắn, dao cũng đâm tới rồi.
Có điều, dao đã bị Mộ Dung Chỉ Tình dùng cơ thể chặn lại.
Máu tươi tung tóe trước người, Mộ Dung Chỉ Tình bị một trong hai con dao đâm trúng.
Thấy một con dao khác lại sắp đâm trúng nàng, Giang Siêu đá một chân ra.
Tên thích khách kia lập tức bị Giang Siêu đang nổi giận đá bay ra ngoài rồi chết ngay tại chỗ.
Thấy Mộ Dung Chỉ Tình bị thương, Giang Siêu giận dữ đến cực điểm, dùng hết sức lực đá ra ngoài.
Tên thích khách còn lại muốn rút cây dao đâm trước ngực Mộ Dung Chỉ Tình ra, nhưng lại bị Giang Siêu nắm cây dao lại, một chân đá văng đối phương, khiến đối phương chết ngay tại chỗ.
Hắn nắm chặt dao, ôm Mộ Dung Chỉ Tình vào lòng, trong mắt tràn đầy nôn nóng.
May là không để tên thích khách rút dao ra, nếu không thì Mộ Dung Chỉ Tình chết chắc rồi. Một dao đâm giữa ngực, rất gần với trái tim.
Nhìn độ sâu đâm vào của con dao, chắc là đã đâm trúng trái tim rồi. Nghĩ đến chuyện Mộ Dung Chỉ Tình có thể sẽ chết vì cứu mình, trong lòng Giang Siêu tràn đầy tự trách.
Là do hắn sơ sảy, biết rõ trong đám nạn dân có lẽ sẽ có một số nạn dân có vấn đề, vậy mà còn không chịu cẩn thận.
Nếu không phải vừa rồi Mộ Dung Chỉ Tình xả thân cứu hắn thì hắn đã lật thuyền trong mương rồi.
“Biểu tỷ, tỷ sao rồi? Tỷ đừng làm muội sợ mà!” Thấy dáng vẻ của Mộ Dung Chỉ Tình, Tống Ninh Tuyết sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, rưng rưng nước mắt nắm chặt tay Mộ Dung Chỉ Tình.
“Tỷ… không sao… Ta… tiên sinh, ngươi không sao chứ…” Mộ Dung Chỉ Tình yếu ớt mà nhìn Giang Siêu, tới lúc này rồi mà nàng vẫn còn lo lắng cho sự an toàn của Giang Siêu.
“Ta không sao. Cảm ơn cô đã cứu ta. Cô đừng nói chuyện. Ta lập tức dẫn cô đi trị thương.” Giang Siêu ôm Mộ Dung Chỉ Tình chạy nhanh về phía trong thành.
Hắn vọt vào khách điếm ngay cửa thành, hỏi chưởng quầy một căn phòng hảo hạng. Diệp Thanh Ảnh và Tống Ninh Tuyết vội vàng chạy theo sau.
Bên ngoài thành, khoảnh khắc xảy ra sự kiện ám sát, quân châu phủ canh giữ bên cạnh lập tức bao vây dân chạy nạn, nhanh chóng bắt được những gã thanh niên gây chuyện trốn trong đám người.
Đồng thời, bọn họ điều tra thêm lần nữa, bắt hết tất cả những dân chạy nạn chưa đăng kí.
Xảy ra chuyện lớn thế này, bọn họ cũng rất sợ hãi. Nếu Giang Siêu xảy ra chuyện thì không biết Mộ Dung Cung sẽ làm chết bọn họ thế nào.
Lại thêm chuyện Mộ Dung Chỉ Tình bị thương. Nàng chính là con gái duy nhất của Mộ Dung Cung!
Bọn họ bắt đầu thẩm vấn. Không bao lâu sau, tướng lĩnh đã thẩm vấn ra kẻ sau màn là Thiên Lang.
Gã là cầm đầu đám cướp núi Long Đầu, một trong vài thế lực cướp ở gần huyện An Ninh.
Ổ cướp của gã là một trong số các ổ cướp dưới quyền Trịnh An, cũng là một trong ba thế lực cướp mạnh nhất dưới quyền Trịnh An, có khoảng năm nghìn tên cướp.
Bọn họ không thuộc năm thế lực cướp huyện An Ninh, nhưng lại có thực lực mạnh hơn năm thế lực cướp huyện An Ninh.
Không cần nói cũng biết lần ám sát này của gã có liên quan đến Trịnh An.
Bên kia, Giang Siêu đi vào phòng, đặt Mộ Dung Chỉ Tình gần như hôn mê lên giường.
Hắn vừa định cởi áo trước người Mộ Dung Chỉ Tình, thì bị Mộ Dung Chỉ Tình giơ tay đè lại.
Nàng nói với ánh mắt lưu luyến: “Giang Siêu, nếu… ta chết… thì ngươi có nhớ rõ ta không?”
Nàng nói bằng giọng điệu yếu ớt, ánh mắt khi nhìn Giang Siêu lại mang theo vẻ bướng bỉnh, giống như là Giang Siêu không trả lời nàng thì nàng sẽ không cho Giang Siêu trị thương vậy.
Nhìn cô nàng bướng bỉnh này tới tận bây giờ vẫn còn bướng bỉnh như vậy, Giang Siêu bất đắc dĩ nói: “Ta sẽ nhớ, có điều ta sẽ không làm cô chết… Hãy tin tưởng ta!”
Nghe vậy, trên khuôn mặt tái nhợt của Mộ Dung Chỉ Tình hiện lên ý cười. Nàng dịu dàng nói với Giang Siêu:
“Từ lần đầu nhìn thấy ngươi… ta đã nghi ngờ ngươi là Giang Siêu… Chỉ là ta cảm thấy Ninh Tuyết sẽ không lừa ta…”
“Ngươi biết không… Sau khi nghe được việc làm của ngươi ở huyện An Ninh… ta liền yêu thích ngươi… Có phải là ngươi cảm thấy… ta không biết liêm sỉ hay không?”
“Đến tận bây giờ ta vẫn còn nhớ rõ… cảnh tượng đối thơ với ngươi… trong đình trước hậu viện… Lúc ấy… ta thật sự vui vẻ… Lúc ấy… ta đã cảm thấy ngươi là người mà ta vẫn luôn nhớ mong.”
“Ta… không biết vì sao muốn tức giận với ngươi… Chỉ là… khi nghĩ đến ngươi có khả năng… đi thanh lâu… ta liền…”
“Sau này… khi đã biết… ngươi chính là Giang Siêu… ta rất vui vẻ… Bởi vì, ta rốt cuộc… được nhìn thấy ngươi. Có điều… ta lại cảm thấy giữa ta và ngươi quá xa lạ…”
“Ta không hối hận… vì đã chắn dao thay ngươi… Ta chỉ mong ngươi… có thể nhớ rõ ta… cho dù chỉ là một ít kỷ niệm cũng được.”
Mộ Dung Chỉ Tình không để Giang Siêu nói chuyện, cứ tự mình nói mãi nói mãi, rồi nước mắt trào ra. Lúc nói đến tình cảm sâu đậm của mình, nàng mỉm cười đau thương.