Hai người đi vào tiểu đình bên cạnh, trước mặt là hồ nhân tạo, lá sen nổi phập phềnh trên mặt hồ, hoa sen màu hồng tươi đẹp.
Sáng sớm, chim hót líu lo trên cành, gió nhẹ thổi qua mặt hồ gợn sóng, phong cảnh xinh đẹp.
Đúng lúc này, có tiếng ồn ào vang lên ở phía trước, sau đó là tiếng cười nói nhộn nhịp.
“Minh Hiên, cô nàng tối qua không biết điều gì cả, thế mà lại dám từ chối ngươi, chờ đến tối nay chúng ta phải đi đòi mặt mũi lại mới được.”
“Đúng vậy, với học thức của Minh Hiên chúng ta, sao có thể thua cô nàng kia chứ, chắc chắn là đám người kia không biết tài hoa của Minh Hiên huynh rồi.”
“Đúng… đúng vậy! Tối nay chúng ta đi đánh bạc vài ván, rồi lại đi Minh Nguyệt Lâu…”
Trong tiếng cười đùa ầm ĩ, có năm tên công tử khoảng hai mươi tuổi đi tới từ hành lang bên kia cầu.
Đi giữa đám người vây quanh là một thiếu niên khoảng mười sáu mười bảy tuổi, mặt mày ửng đỏ, cả người lắc lư.
Vài người đi bên cạnh hắn ta cũng lắc lư không kém, có vẻ là do uống nhiều rượu.
Thấy đám người, Phúc thúc vô thức lắc đầu thở dài.
Nhưng mà ông ta vẫn bước nhanh lên phía trước, đỡ thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi đi giữa kia.
“Thiếu gia, ngươi uống bao nhiêu rượu nữa rồi? Nếu lão gia biết thì sẽ lại mắng ngươi cho xem.” Phúc thúc nói với giọng điệu mang theo vẻ quan tâm.
“Phúc thúc, không sao, ngươi không nói là phụ thân ta sẽ không biết ta đi uống rượu. Ông ấy không quan tâm ta, mỗi ngày chỉ biết mời lão sư gì đó cho ta, mà lão sư nào cũng cổ hủ, bốn thiếu gia không thèm học với bọn họ.”
Thiếu niên phất tay, mặt mày đầy vẻ chẳng quan tâm. Đám người đi theo cũng trêu ghẹo vài câu.
Đúng lúc này, đám người vừa lúc đi tới trước đình hóng gió, thiếu niên thấy được Giang Siêu, trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên.
“Ngươi là ai? Sao lại đi vào nội viện nhà ta?”
Vài thanh niên bên cạnh cũng nhìn Giang Siêu với vẻ nghĩ ngợi, dường như không hiểu vì sao sáng sớm lại có người chạy đến bên ngoài nội viện phủ tri châu.
Giang Siêu còn chưa trả lời, Phúc thúc bên cạnh đã vội đáp: “Thiếu gia, đây là khách do quận chúa dẫn đến.”
“Biểu tỷ tới hả?” Thiếu niên nghe vậy thì lập tức nhíu mày, cảnh giác nhìn về phía Giang Siêu, trong mắt chứa ý căm thù rõ ràng.
“Vậy ngươi chính là lão sư mà biểu tỷ ta mời hả?”
Từ giọng điệu của hắn ta có thể nghe ra được Mộ Dung Minh Hiên – biểu đệ của Tống Ninh Tuyết, cũng biết chuyện Tống Ninh Tuyết mời lão sư.
Nếu không thì hắn ta cũng sẽ không đoán ngay được thân phận của Giang Siêu.
“Có lẽ là vậy!” Giang Siêu lạnh nhạt nhìn về phía Mộ Dung Minh Hiên, trên mặt lộ ra ý cười.
Thảo nào dì của Tống Ninh Tuyết phải tìm lão sư cho con trai mình. Hóa ra thằng nhãi này chính là một tên ăn chơi trác táng, mới mười sáu mười bảy tuổi đã đi chơi suốt đêm, còn say khướt về nhà.
Nghe đối thoại vừa rồi của bọn họ, bọn họ còn ngủ tại thanh lâu. Hắn ta mới độ tuổi mười sáu mười bảy thôi đấy, nếu lớn hơn một chút thì không biết sẽ trở thành người thế nào nữa.
Mộ Dung Minh Hiên nghe vậy thì lập tức giãy khỏi tay Phúc thúc, cả người giống như tỉnh rượu, mặt mày giận dữ nói với Giang Siêu: “Có lẽ là vậy là sao hả? Ta nói cho ngươi biết, chỉ dựa vào ngươi là không xứng làm lão sư của bổn thiếu! Chỉ cần bổn thiếu không đồng ý thì không ai có thể làm được! Hơn nữa, ngươi lớn hơn bổn thiếu được bao nhiêu tuổi mà đòi làm lão sư của bổn thiếu? Ngươi tưởng ngươi là ai hả?”
Giọng điệu hắn ta tràn đầy vẻ khinh thường.
Nghe vậy, Giang Siêu cũng không tức giận, chỉ nghiền ngẫm mà nhìn Mộ Dung Minh Hiên, lạnh nhạt nói: “Ồ, vậy ngươi nói xem cần phải như thế nào mới có thể làm lão sư của ngươi? Nếu ngươi nói ta còn trẻ, vậy là do ngươi nông cạn. Dù ta chỉ tầm khoảng tuổi của ngươi, nhưng tri thức trong bụng ta cũng đủ để dìm chết ngươi. Còn bản lĩnh của ta đấy hả, kể cả khi ngươi cưỡi ngựa chạy theo cũng không theo kịp.”
“Có dạy ngươi hay không, còn phải xem tâm trạng của ta nữa. Ngươi cảm thấy ta không xứng làm lão sư của ngươi, ngươi hãy coi lại mình trước xem có xứng làm đệ tử của ta hay không đi.”
Giang Siêu vừa dứt lời, vài người đối diện đều rất ngạc nhiên. Bọn họ ngơ ngẩn nhìn Giang Siêu, cả buổi không hồi hồn lại.
Từng thấy kẻ khoác lác, nhưng chưa từng thấy kẻ nào khoác lác đến mức này, nói gì mà tri thức trong bụng đủ để dìm chết người, dù có cưỡi ngựa chạy theo cũng không theo kịp bản lĩnh của hắn. Giọng điệu nói chuyện kiêu ngạo lại ngang ngược, thật sự khiến người nghe khó chịu.
Nhất là với Mộ Dung Minh Hiên, Giang Siêu muốn khoác lác thì khoác lác đi, cần gì phải coi khinh hắn ta để nâng mình lên chứ!
Mộ Dung Minh Hiên vừa hồi hồn lại liền nổi giận. Hắn ta nhìn về phía Giang Siêu bằng vẻ bực bội lại tức giận, trợn mắt nói:
“Hay lắm, ngươi rất trâu bò đúng không, vậy chúng ta đánh cuộc đi. Nếu ngươi thắng, bổn thiếu sẽ cho phép ngươi làm lão sư của bổn thiếu. Còn nếu ngươi thua, ngươi phải dập đầu xin lỗi bổn thiếu.”
“Đúng vậy, đánh cuộc đi, bọn ta cũng muốn xem bản lĩnh của ngươi lớn đến mức nào!” Bốn người bên cạnh cũng ầm ĩ theo.
Đúng lúc này, trước cửa nội viện bên kia, Tống Ninh Tuyết và một thiếu nữ ngoại hình có phần giống nàng, nhưng lại mang khí chất điềm đạm nhã nhặn xuất hiện.
Tống Ninh Tuyết vừa định nói chuyện thì bị thiếu nữ giơ tay ngăn lại. Nàng ta lạnh nhạt nhìn về phía Giang Siêu với ánh mắt là lạ.
Tống Ninh Tuyết dường như đoán ra được ý định của nàng ta. Nàng bình tĩnh đứng đó, bên môi gợi lên ý cười.
“Đánh cuộc hả? Được thôi, có điều chúng ta phải bàn trước tiền đánh cuộc, chứ ta không rảnh ở đây chơi trò trẻ con với các ngươi.”
Giang Siêu lạnh nhạt nhìn về phía Mộ Dung Minh Hiên. Lời nói của hắn lại khiến đám người Mộ Dung Minh Hiên rất ngạc nhiên.
“Thằng nhãi kia, chẳng phải bổn thiếu đã nói ra tiền đánh cuộc rồi sao? Nếu thắng, ngươi làm lão sư bổn thiếu. Nếu thua, ngươi dập đầu xin lỗi.”
Đối với Mộ Dung Minh Hiên mà nói, hắn ta vừa mới nói ra tiền đánh cuộc rồi. Nhưng bây giờ Giang Siêu lại nói muốn bàn về tiền đánh cuộc, vậy là sao chứ?
Hắn ta không cảm thấy tiền đánh cuộc từ hắn ta có gì không công bằng. Hắn ta nói với vẻ mặt đương nhiên, đây chính là ăn chơi trác táng do gia đình quyền quý cưng chiều ra.
Nghe vậy, Giang Siêu lạnh nhạt nhìn về phía đám người Mộ Dung Minh Hiên, cười nhạt nói: “Các ngươi cảm thấy tiền đánh cuộc công bằng? Ta thắng, ta làm lão sư của ngươi, chuyện này có lợi gì cho ta chứ? Ngươi tưởng ta rất sẵn lòng làm lão sư của ngươi hả?”
Mộ Dung Minh Hiên nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, rồi lập tức đổi thành ngẫm nghĩ.
Hiển nhiên là hắn ta vẫn còn có thể cứu chữa được. Ít nhất là hắn ta còn biết đi tự hỏi một số vấn đề, ví dụ như là tính công bằng.
Hắn ta chỉ là chưa gặp được một người dẫn đường tốt mà thôi.
Ví dụ như bốn tên ăn chơi đàn đúm trước mắt, hắn ta không bị bọn họ lôi kéo thành người xấu mới là lạ.
Lúc này, Giang Siêu hơi đổi giọng: “Muốn đánh cuộc cũng được, nhưng phải do ta quyết định tiền đánh cuộc. Ta thắng, ngươi xin lỗi ta về sự vô lễ mới vừa rồi, đồng thời khi bái sư là phải có lễ bái sư.”
“Vậy nếu ta thắng thì sao?” Mộ Dung Minh Hiên vội vàng hỏi Giang Siêu.