"Sư phụ, người... gặp huynh ấy rồi chứ!" Tô Nguyệt Nhi vội vàng tiến lại gần, ánh mắt tràn ngập mong đợi. Nàng ấy biết Giang Siêu tới rồi. Nàng ấy rất muốn đi gặp Giang Siêu, nhưng lại sợ!
Sau lần chia xa trước, nàng ấy không biết bây giờ phải đối diện với Giang Siêu thế nào. Hơn nữa, nàng ấy cũng không biết sau khi Giang Siêu biết chuyện về đứa bé liệu có yêu đứa bé không.
"Ừ! Gặp rồi! Hắn bảo hôm nay tới là để giúp chúng ta giải vây thành..." Lạc Ngưng Sương nhìn Tô Nguyệt Nhi với ánh mắt cưng chiều. Nàng ta xoa nhẹ gương mặt của đệ tử, trong lòng chan chứa yêu thương.
Tuy nàng ta chỉ lớn hơn Tô Nguyệt Nhi vài tuổi. Nhưng trong lòng nàng ta, Tô Nguyệt Nhi không chỉ là đệ tử của nàng ta, nàng ấy còn người thân, là con gái, là muội muội của nàng ta. Là nỗi bận lòng không thể dứt bỏ.
"Vậy huynh ấy có nhắc đến ta... và đứa bé không..." Tô Nguyệt Nhi nghe vậy, vội vàng nhìn sư phụ mình với vẻ thấp thỏm.
"Có nhắc... hắn hy vọng ngươi mang theo đứa bé... đi cùng hắn..." Lạc Ngưng Sương nghe vậy, ánh mắt lóe lên.
Khuôn mặt nàng ta hiện ra vẻ xấu hổ, nàng ta có thể nhìn ra Giang Siêu muốn hỏi về đứa bé, nhưng nàng ta không cho Giang Siêu cơ hội. Bây giờ đệ tử hỏi, nàng ta đành phải nói dối.
Vả lại, nàng ta muốn nhân cơ hội này đưa Tô Nguyệt Nhi và đứa bé đến bên cạnh Giang Siêu. Lời nói dối này vừa đúng lúc có thể khiến cho Tô Nguyệt Nhi đi cùng Giang Siêu.
Nếu như thế, một khi chiến sự thất bại, Giang Siêu vẫn có thể đưa mẹ con Tô Nguyệt Nhi chạy khỏi đây.
Vốn dĩ, với thực lực của Tô Nguyệt Nhi và nàng ta thì đưa hai mẹ con bọn họ rời khỏi huyện Giang Thành là chuyện đơn giản.
Nhưng mấu chốt là, Tô Nguyệt Nhi không chịu. Con nhóc này cứ đòi cùng sống cùng chết với mọi người. Nàng ta khuyên cũng không khuyên được, vì thế, bây giờ cho Giang Siêu lộ diện, thì có thể dễ dàng đưa Tô Nguyệt Nhi rời khỏi đây.
Cả nhà bọn họ đoàn tụ, Tô Nguyệt Nhi sẽ không cứng đầu đến mức đòi ở lại đâu nhỉ.
Tô Nguyệt Nhi nghe vậy, nét mặt nàng hiện lên vẻ vui mừng, nàng ấy quay đầu nhìn con gái đang ngủ say trong lòng, hai mắt ngấn lệ hôn lên má con gái.
"Con gái, phụ thân con tới đón con rồi..."
Lạc Ngưng Sương nhìn đệ tử vui mừng, nàng ta vuốt má nàng ấy.
Cùng lúc đó, bọn họ cũng đưa mắt nhìn ra phía ngoài thành, hướng này chính là cửa Bắc. Trước mặt chính là nơi năm vạn đại quân Bạch tộc đóng quân.
Các binh sĩ Bạch tộc đi tuần ban đêm thỉnh thoảng lại nhìn lên tường thành, bọn họ sợ Bạch Liên quân phá vòng vây bất cứ lúc nào.
Vị trí của bọn họ vừa khéo chặn đứng đường đi của Bạch Liên quân, hơn nữa, hàng rào trước quân doanh cũng có thể ngăn Bạch Liên quân tấn công bất ngờ, muốn phá vòng vây từ chỗ này, thì chắc chắn sẽ bị quân Bạch tộc ngăn lại trong thời gian rất ngắn.
Tuy Lạc Ngưng Sương không có lòng tin mấy về kế hoạch của Giang Siêu, nhưng nếu đã dự định trong ứng ngoài hợp với Giang Siêu, thì nàng ta phải làm tốt công tác chuẩn bị thật chu đáo.
Nhân lúc trời tối, nàng ta bảo Bạch Liên quân đợi lệnh làm tốt công tác chuẩn bị tấn công, từ sau khi nhận được tín hiệu vào buổi sáng, Bạch Liên quân đã chỉnh quân chờ lệnh rồi.
Chẳng mấy chốc, năm vạn Bạch Liên quân đã tập hợp ở cửa Bắc, làm tốt công tác chuẩn bị ra khỏi thành bất cứ lúc nào. Để phòng ngừa tình hình có biến, Lạc Ngưng Sương còn chuẩn bị hai vạn quân dự bị.
Một khi tình hình có biến, thì có thể dùng đến quân dự bị.
Thời gian trôi qua từng chút một, đêm dài là lúc khiến cho người ta khó tỉnh táo nhất. Nhất là đến thời điểm gần đến rạng sáng. Khoảng thời gian đó là thời điểm con người buồn ngủ nhất.
Mà trong quân doanh của Bạch tộc, thiếu tộc trưởng Bạch tộc Hách Liên Phấn đang nhìn chằm chằm chỗ cửa thành đằng trước, đồng thời sau đó hắn ta cũng quan sát đại doanh của mình.
Từ sau khi xuất hiện tín hiệu vào ban ngày, hắn vẫn luôn cảm thấy bất an. Tín hiệu này xuất hiện quá kỳ lạ.
Thông tin mà trinh sát gửi về làm hắn ta hoang mang nghi ngờ, trong lòng bất an khiến hắn ta không dám ngủ, vì thế, năm vạn đại quân Bạch tộc hầu như một đêm không ngủ.
Bọn họ đang đề phòng Bạch Liên quân tập kích vào ban đêm, và cũng đề phòng quân địch có thể xuất hiện từ phía sau. Cho dù, trinh sát không phát hiện ra sự xuất hiện của bất cứ kẻ địch nào.