Mục lục
(Nháp) Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê - Đặng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn vừa dứt lời, Mộ Dung Chỉ Tình và Tống Ninh Tuyết đều ngoan ngoãn gật đầu. Tuy rằng các nàng cũng muốn ở trên tường thành với Giang Siêu, nhưng mà các nàng biết mình ở lại đây sẽ làm Giang Siêu phân tâm.

Tống Ninh Tuyết còn đỡ, nàng có thực lực mạnh, có thể giúp được Giang Siêu. Còn Mộ Dung Chỉ Tình thì quá yếu, cơ bản là liên lụy.

Hơn nữa, Giang Siêu đã lên tiếng rồi, các nàng không dám làm trái ý của Giang Siêu.

Thấy bốn cô gái đi rồi, Giang Siêu mới nhìn xuống tường thành với ánh mắt lạnh băng. Lúc này, Lâm Bân và A Sinh ở bên cạnh cũng đi lại gần. Còn cả vài tên tướng lãnh do Giang Siêu đề bạt cũng đi tới bên cạnh Giang Siêu.

“Giang tiên sinh, bây giờ chúng ta nên làm gì? Giết ra ngoài hả?” Lâm Bân mặt mày đầy vẻ háo hức, trong mắt tràn đầy sát ý.

Hắn ta nhìn đám cướp bên dưới tường thành giống như nhìn con kiến vậy.

Hắn ta của hiện giờ cực kì tin tưởng vào sức chiến đấu của quân Con Cháu. Vấn đề là từ khi đánh lùi một đợt tấn công, Giang Siêu không còn bất cứ động tác nào nữa.

Bọn họ chỉ cần nã pháo thêm vài đợt rồi lao ra ngoài đánh nhau thì tuyệt đối sẽ khiến đám cướp kia không kịp trở tay.

Nhưng mà Giang Siêu không có tiếp tục ra lệnh, khiến hắn ta có chút thèm đi đánh nhau.

“Đừng gấp, hiện giờ đánh ra ngoài, chúng ta sẽ thắng, chỉ là cái giá phải trả là rất lớn. Chúng ta phải làm cho bọn họ thích ứng với tiết tấu của chúng ta, sau đó bị chúng ta nắm cái mũi dắt đi rồi mới ra tay.”

Giang Siêu lắc đầu với Lâm Bân, khóe môi cong lên ý cười nghiền ngẫm.

Lâm Bân có chút không hiểu ra sao, trong nhất thời không hiểu ý trong lời nói của Giang Siêu. Có điều, Lâm Bân mơ hồ biết được tính toán của Giang Siêu.

A Sinh đứng bên cạnh cũng mơ hồ biết được Giang Siêu định làm gì. Trong mắt bọn họ tràn đầy phấn khích. Đa số các tướng lãnh khác cũng hiểu ra.

Trong mắt mọi người tràn đầy vẻ mong chờ. Đám tướng lãnh kia không hổ là do Giang Siêu đề bạt, người nào cũng có ý thức chiến thuật rất mạnh.

Khoảng nửa giờ sau, Giang Siêu nói với một người tướng lãnh: “Nã một phát với lều lớn của Trương Thông…”

Tên tướng lãnh kia nghe vậy thì lập tức vui sướng chạy lại trước một khẩu đại pháo gần nhất, sau đó nhắm ống pháo về phía lều của Trương Thông.

“Số đại pháo còn lại dùng để nã vào những lều có người ngủ…” Giang Siêu nói với đám người.

Đám người vội vàng đi tới trước đại pháo trên tường thành, nhắm miệng pháo về các hướng. Mọi người đều đã chuẩn bị sẵn sàng để nã pháo.

Sau đó, mọi người đều nhìn về phía Giang Siêu, đợi hắn ra lệnh.

Giang Siêu nhìn sang doanh trại quân địch lần nữa, rồi quát lạnh một tiếng: “Bắn!”

Hắn vừa dứt lời, tất cả đại pháo đều được bậc lửa.

Chiến lược vắt kiệt sức là kế hoạch mà Giang Siêu đang thực hiện, để tạo điều kiện thuận lợi cho hành động bên ngoài của đám Đông Ly Ưng và quân Con Cháu. Bây giờ chỉ còn đợi xem Đông Ly Ưng sẽ phối hợp với hắn như thế nào.

Nếu Đông Ly Ưng có thể hiểu được ý định của hắn thì tuyệt đối sẽ tìm một thời cơ tốt nhất để tấn công dữ dội đám cướp.

Mà thời cơ tốt nhất ở đây là khi đám cướp bị tra tấn đến mức không còn ý chí chiến đấu.

Bùm… bùm… bùm… Với hai mươi tiếng nổ, hàng loạt viên đạn pháo khổng lồ bắn xuống mặt trận phía dưới.

Hiện giờ đạn pháo rất quý giá. Giang Siêu cơ bản là không nỡ bắn ra. Nếu không không thì chỉ cần bắn vài đợt, bắn bất chấp phí tổn thì bọn cướp trước mắt đã nổ tan tác rồi.

Có thể tiết kiệm liền tiết kiệm, rốt cuộc hiện nay Trịnh An đã tạo phản, nếu dùng hết đạn pháo ở đây thì sẽ chịu thiệt khi đối mặt với sự điên cuồng trả thù của Trịnh An.

Sau hai mươi tiếng gào thét, một đợt đạn pháo lập tức nổ tung trong doanh trại kẻ địch.

Tiếng rên rỉ đau đớn vang lên khắp nơi, những tên cướp mới vừa ngủ bừng tỉnh, có một phần đám cướp bị đạn pháo nổ trúng chết ngay tại chỗ.

Lều của Trương Thông rất lớn. Tuy rằng đạn pháo đã nổ hết lều, nhưng hiển nhiên là không nổ trúng Trương Thông. Thằng nhãi này khá may mắn, vậy mà còn sống trong đạn pháo.

Hắn ta chật vật chạy ra khỏi lều đã sụp đổ, hoảng sợ nhìn xung quanh. Khi nhìn thấy doanh trại lung tung rối loạn và đám binh lính rên rỉ đau đớn, hắn ta tức giận đến mức phá run cả người.

Một đợt bắn này đã khiến gần nghìn người chết. Rốt cuộc thì đạn pháo nhắm ngay vị trí lều của những binh lính đang ngủ.

Đám Giang Siêu chuyên nhắm ngay lều để bắn. Vậy nên lực sát thương của đạn pháo cũng cao đến cực điểm. Một quả đạn pháo giết khoảng năm tên cướp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK