Thời gian dần trôi qua, tới khoảng nửa giờ sau, hơi nước bắt đầu rò rỉ ra từ van hơi.
Mộ Dung Minh Hiên mở van, hơi nước bay ra cùng với những tiếng tu tu, khiến đám thợ rèn và Đông Ly Nguyệt rất chấn động.
Bọn họ không biết tiếng đó là tiếng gì, nhưng tiếng đó lại cực kì chói tai, khiến người ta rất sợ hãi.
Nếu ở hiện đại, chắc là đa số mọi người đều từng nghe được, đó là tiếng còi xe hơi nước hoặc là tiếng còi tàu hơi nước.
Khi hết tiếng tu tu, Mộ Dung Minh Hiên đi tới bên cạnh Giang Siêu, cung kính lại vui sướng mà nói với Giang Siêu: “Sư phụ, ngươi lên làm người đầu tiên khởi động máy hơi nước đi.”
Đây là một sự kiện đáng nhớ, Mộ Dung Minh Hiên cảm thấy nên để Giang Siêu làm, rốt cuộc thứ này là do Giang Siêu thiết kế ra.
Giang Siêu không từ chối. Hắn có chút phấn khích. Sự xuất hiện của máy hơi nước sẽ thay đổi toàn bộ thời đại, khiến xã hội nhảy vọt lên một bước.
Thời đại hơi nước sẽ nhanh chóng đưa cả xã hội bước vào thời đại công nghiệp, sau đó là thời đại điện khí, cuối cùng là thời đại khoa học kỹ thuật.
Hắn đi tới trước máy hơi nước, đặt tay lên cần gạt. Bên kia, Mộ Dung Minh Hiên sai người lấy một khối sắt mới vừa nung xong đặt dưới cây búa.
Giang Siêu đẩy cần gạt, cây búa khổng lồ kia lập tức đập mạnh xuống.
Bịch… một tiếng đập lớn vang lên, lực đập mạnh ghê người khiến mọi người ở đây vô thức lùi ra sau.
Mọi người giật mình mà nhìn khối sắt bị cây búa đập dẹp hơn rất nhiều, trong mắt chứa đầy vẻ khó tin.
Nếu dùng sức người đi đập, ít nhất phải đập một ngày thì khối sắt mới dẹp, nhưng không thể dẹp bằng một búa từ máy hơi nước.
Lúc mọi người đang ngạc nhiên, Giang Siêu nhân lúc khối sắt vẫn còn đỏ, tiếp tục đẩy cần gạt.
Cây búa đập hơn mười lần, khối sắt sắp bị đập dẹp lép.
Mọi người ngơ ngẩn mà nhìn mọi thứ đang xảy ra, cả buổi không hồi hồn lại được.
Đông Ly Nguyệt cũng ngây người nhìn máy hơi nước, trong mắt hiện lên vẻ vui sướng.
Nàng có thể thấy được điểm lợi hại của máy hơi nước. Nàng là người thông minh, xem lâu dài hơn người khác, biết rõ vì sao Giang Siêu muốn chế tạo thứ này.
Nàng còn thấy được động lực cực mạnh phát ra từ máy hơi nước. Nếu có thể sử dụng cho những chỗ khác thì sẽ tạo nên một sự thay đổi rất lớn.
Giang Siêu vừa lòng gật đầu, vỗ vai Mộ Dung Minh Hiên.
Tuy rằng máy hơi nước còn rất thô sơ, nhưng mà đã rất tốt rồi, chỉ là thời gian sử dụng sẽ không lâu. Tiếp theo cần phải chế tại một cái máy dập.
Có thể dùng búa đập để chế tạo ra các bộ phận lắp ráp của máy dập hơi nước và máy tiện hơi nước.
Có máy dập và máy tiện, máy hơi nước cũng sẽ được cải tiến, máy hơi nước trong tương lai sẽ càng ngày càng hoàn thiện.
Chắc là không bao lâu nữa, chiếc máy hơi nước đầu tiên sẽ bị đào thải.
Giang Siêu lại cổ vũ Mộ Dung Minh Hiên vài câu, rồi cho Mộ Dung Minh Hiên thêm một đống bản vẽ và bản hướng dẫn liên quan đến máy hơi nước.
Hắn quyết định giao chuyện máy hơi nước cho Mộ Dung Minh Hiên. Tiếp theo, hắn phải về thôn Kháo Sơn xem thuốc nổ không khói đã được nghiên cứu tới đâu rồi.
Chỉ cần có phương hướng và lý luận thì sẽ không khó để làm ra thuốc nổ không khói.
Đông Ly Nguyệt đưa Giang Siêu đến bến tàu, nhìn Giang Siêu với ánh mắt tràn đầy vẻ không nỡ xa rời. Nàng mở miệng, lại không nói ra được lời giữ lại.
Nàng biết Giang Siêu có chuyện cần làm. Điều nàng có thể làm cho hắn là bảo vệ tốt sự nghiệp tại tộc Dạ Lang.
“Ta sẽ trông chừng nơi đây, ngươi… nhớ quay về sớm, bọn ta đều chờ ngươi…” Nàng rưng rưng nước mắt, tràn đầy thâm tình nói với Giang Siêu.
Giang Siêu không hề nghĩ nhiều về câu “bọn ta đều chờ ngươi”. Giang Siêu cho rằng Đông Ly Nguyệt đang nói những người khác trong tộc Dạ Lang.