Cứ như vậy, dưới sự đưa tiễn quyến luyến không nỡ của mấy cô gái, sáng sớm ngày hôm sau, Giang Siêu đưa hai trăm nghìn quân Con Cháu rời khỏi núi Kháo Sơn, đi về phía thành Bình Nguyên.
Bọn hắn phải nhanh chóng đuổi kịp tới thành An Tây trước khi quân Khiết An tới thành An Tây. Đến lúc đó, hãy xem bọn hắn làm thế nào để đánh bại quân Khiết Đan ở thành An Tây.
Tô Miên Miên ôm Tô Tiểu Thảo đứng trên tường thành, nhìn về phía quân Con Cháu ở xa xa, ánh mắt của nàng khoá chặt vào hình bóng của Giang Siêu, dòng lệ trong mắt tuôn trào.
Tô Tiểu Thảo không ngừng khóc nức nở, trong miệng liên tục gọi ca ca.
Tống Ninh Tuyết và Mộ Dung Chỉ Tình cũng vô cùng đau lòng và không nỡ. Nhưng các nàng cũng chỉ đành bất đắc dĩ.
Nhìn thấy bóng dáng của Giang Siêu đã biến mất, mấy người phụ nữ liền thu lại vẻ không nỡ và đau lòng, toàn bộ cơ thể và tâm trí đều tập trung vào công việc của mình.
Trước khi Giang Siêu trở về, các nàng phải làm thật tốt những việc mà Giang Siêu giao lại, đặc biệt là Mộ Dung Chỉ Tình, nàng ta chắc chắn phải làm ra được súng tự chế mà Giang Siêu mong muốn.
Giang Siêu đã viết ra cho nàng ta rất nhiều ý tưởng, trong đó có cả việc huấn luyện cho quân đội liên quan sau khi làm ra súng tự chế.
Bên kia, sau khi Giang Siêu dẫn quân tới thành An Tây, hoàng đế ở triều đình liền nhận được tin. Lúc Dương Lâm rời khỏi huyện An Ninh, hắn ta đã sắp xếp không ít thám tử ở huyện An Ninh.
Nói trắng ra, tên này ngoại trừ tính cách tự cao ra, cũng không phải không có chỗ tốt nào. Ít ra, hắn ta còn biết giám thị Giang Siêu.
Nhưng Giang Siêu sớm đã nhìn rõ những trò chơi vặt vãnh này của hắn ta, hắn chỉ là không vạch trần ra mà thôi. Dù sao Giang Siêu vốn cũng không muốn giấu giếm bất cứ kẻ nào chuyện gấp rút chi viện lúc trước.
Hoàng đế biết được thì càng tốt, thậm chí khiến toàn bộ thiên hạ đều biết được cũng tốt. Như vậy, hoàng đế sẽ không thể dùng chuyện này để đối phó với hắn.
“Trịnh ái khanh, Giang Siêu đã tới thành An Tây trước, bây giờ chúng ta phải làm thế nào đây? Để hắn và bọn chó Khiết Đan lưỡng bại câu thương hay là tấn công hắn từ hai mặt trước sau, giết chết hắn?”
Hoàng đế tìm Trịnh An tới, trong mắt hiện lên vẻ tìm tòi.
Bởi vì Giang Siêu lại kháng chỉ lần nữa, thậm chí còn uy hiếp Dương Lâm. Điều này khiến cho hoàng đế Tống Triết vô cùng giận dữ, hận không thể giết chết Giang Siêu ngay tại chỗ.
Chỉ là Giang Siêu nắm trọng binh trong tay, hắn lại không ở kinh đô, ông ta chỉ có thể đứng nhìn. Bây giờ, nghe tin Giang Siêu đã đi chống giặc, ông ta càng không muốn giúp Giang Siêu chống giặc.
Ngược lại ông ta còn suy nghĩ làm thế nào để tiêu diệt mối hoạ lớn trong lòng mình là Giang Siêu này.
Bây giờ, trong suy nghĩ của hoàng đế, sự uy hiếp của Giang Siêu đã lớn mạnh hơn cả tộc Khiết Đan, ông ta biết tộc Khiết Đan muốn tiêu diệt Đại Triệu của ông ta, nhưng nếu bọn chúng muốn chiếm lấy Đại Triệu, chỉ e không có khả năng.
Có lẽ cuối cùng đối phương cũng chỉ muốn ông ta cắt đất, bồi thường mà thôi. Ông ta có thể cắt đất, bồi thường. Dù sao ông ta cũng có thể lấy số tiền này từ người dân.
Nhưng Giang Siêu lại không giống như vậy. Hiện tại, hắn thành lập quân đội riêng, chiến lực của quân Con Cháu trong tay hắn cũng không hề tầm thường. Một khi để Giang Siêu phát triển lên, bất cứ lúc nào, hắn cũng đều có thể uy hiếp tới hoàng quyền của ông ta.
Vì thế, giết chết Giang Siêu mới là chuyện quan trọng hàng đầu. Ông ta thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc hợp tác với quân Khiết Đan.
“Bệ hạ, vi thần đã giao chuyện này cho Khúc Khuyển Tử đi làm. Ngoài ra, thần cũng đã báo chuyện này cho tri châu thành An Tây là Lưu Văn Tĩnh. Hắn sẽ không mở cửa thành để Giang Siêu vào trong thành. Đến lúc đó, dưới tình huống không có viện trợ từ bên ngoài, chúng ta xem xem Giang Siêu làm thế nào để chống lại quân Khiết Đan.”
“Đến lúc đó, nếu như Giang Siêu may mắn chạy thoát khỏi tay quân Khiết Đan, thần sẽ để Khuyển Tử tạo cho hắn tội danh chiến đấu thất bại, đến lúc đó chúng ta sẽ cướp binh quyền của hắn, tiền trảm hậu tấu.”
“Chỉ cần tiêu diệt được Giang Siêu, quân Con Cháu của hắn sẽ không đáng để lo ngại nữa. Bệ hạ sẽ có thể yên tâm được rồi…”
Nói đến câu cuối cùng, trên mặt Trịnh An hiện lên vẻ đắc ý.
Bây giờ, ông ta đang đợi Giang Siêu tới thành An Tây, không có châu phủ chi viện và cung cấp lương thực, Trịnh An không tin Giang Siêu có thể kiên trì được bao lâu.
Lúc quân Khiết Đan đánh tới, Giang Siêu chỉ e sẽ không còn đường lùi. Nếu hắn thất bại chạy trốn, cho dù hắn chạy trốn tới đâu, Trịnh An đều đã phái mấy nhánh quân Đại Triệu tới chặn đường hắn.