Thôn Kháo Sơn, khi Giang Siêu trở về nhà, Tô Miên Miên nước mắt lưng tròng lao về phía hắn. Nàng ôm chặt lấy hắn, sợ rằng nếu buông ra, hắn sẽ lập tức biến mất trước mắt nàng.
Cô bé Tô Tiểu Thảo cũng ôm chặt lấy chân Giang Siêu, nhìn hắn bằng đôi mắt đẫm lệ, trong mắt tràn đầy quyến luyến.
Giang Siêu cảm thấy trong lòng ấm áp trước tình cảm chân thành của hai tỷ muội, hắn nhẹ nhàng vỗ lưng hai người, nhẹ giọng an ủi.
Tô Miên Miên cảm thấy tốt hơn nhiều, nàng tỉnh táo lại, đỏ mặt thoát khỏi vòng tay của Giang Siêu. Mộ Dung Chỉ Tình và Tống Ninh Tuyết đều có vẻ không được tự nhiên, nhưng trong mắt họ cũng lóe lên một chút hâm mộ. Bọn họ cũng muốn bày tỏ cảm xúc thật của mình với Giang Siêu, nhưng so với Tô Miên Miên, họ lại không thể bày tỏ cảm xúc của mình ra thoải mái như vậy được.
Mặc dù sự lo lắng của bọn họ dành cho Giang Siêu cũng không thua kém gì Tô Miên Miên, nhưng dù sao nàng cũng là chính thê của Giang Siêu, còn bọn họ hiện tại không có danh, cũng chẳng có phận.
Sau khi hắn trấn an hai tỷ muội, việc kế tiếp chính là thu xếp tù binh và kêu gọi đầu hàng, sau đó bắt đầu thu thập tình báo.
Hiện tại khắp nơi đều trở nên hỗn loạn, cũng không rõ đã loạn đến mức nào rồi, Giang Siêu không biết tình hình hiện tại ở Châu phủ.
Tuy nhiên, ngay khi cuộc nổi loạn đầu tiên nổ ra, Mộ Dung Chỉ Tình đã nhanh chóng phái một nhóm cả trăm tình báo viên ra ngoài rồi.
Những người này đều được chọn từ những tên cướp mà Giang Siêu đã thu phục trước đó, rất có tài thu thập tình báo.
Sau một thời gian được Giang Siêu huấn luyện, giờ là lúc kiểm tra thành quả huấn luyện của họ. Giang Siêu đã từng là đặc công chủ chốt, có kiến thức chuyên môn về phương diện thu thập tin tình báo.
Cho dù những tình báo viên mà hắn huấn luyện ra không thể kế thừa hết toàn bộ bản lĩnh của hắn, nhưng chỉ cần học được một phần thôi thì cũng đủ để dùng cả đời.
Những người này chính là trụ cột để Giang Siêu xây dựng một tổ chức tình báo theo như hắn mong muốn.
Giang Siêu ở nhà suốt cả ngày, đến tối mới đi tới doanh trại giam giữ tù binh.
Nhìn hơn ba ngàn tù binh trong trại giam, Giang Siêu dặn dò Lâm Bân một số chuyện rồi bảo Lâm Bân sử dụng lại phương pháp tương tự đối với ba ngàn tù binh này.
Nói chuyện, giáo dục chính trị, giáo dục tẩy não, sau đó là huấn luyện quân sự. Quân Con Cháu đã có phương thức huấn luyện và cơ sở lý luận giáo dục tư tưởng từ lâu rồi.
Chỉ cần cho những tù binh này thêm một thời gian nữa, Giang Siêu tin chắc có thể thay đổi tư tưởng của họ, hơn nữa còn thay đổi bầu không khí xung quanh và thôn Kháo Sơn còn thay đổi theo hướng tích cực.
Chỉ cần còn chút lương tri và muốn sống bình yên, hạnh phúc thì những người đó chắc chắn sẽ thay đổi suy nghĩ, thậm chí, còn sẽ chiến đấu vì thôn Kháo Sơn.
Mặc dù tù binh còn nhiều hơn binh lính của thôn Kháo Sơn và tộc Dạ Lang cộng lại, nhưng bọn họ đã sợ vỡ mật rồi. Nỗi sợ hãi từ tận đáy lòng đối với quân Con Cháu đã khiến họ không dám có bất kỳ dị động nào.
Sau khi vấn đề tù binh đã được giải quyết, Giang Siêu lại đến thăm dân tị nạn, họ đã dần thích nghi với cuộc sống ở đây rồi.
Tuy cuộc sống của họ không được sung túc, nhưng ít nhất mỗi người đều có thể ăn no, kiếm tiền dựa vào đôi tay mình, cho dù tạm thời không kiếm được tiền, thôn Kháo Sơn cũng sẽ không đối xử tệ bạc với họ.
Lòng nhiệt tình xây dựng của mọi người cao chưa từng có, họ biết, chỉ cần thôn Kháo Sơn được xây dựng tốt hơn thì họ sẽ có thể sống được tốt hơn.
Ai mà không muốn sống yên ổn chứ? Ai lại muốn đi vùng vẫy cạnh bờ vực tử vong đâu? Ai lại muốn sống sống trong cảnh nay đói mai khát, có thể chết bất cứ lúc nào chứ?
Thôn Kháo Sơn là thế ngoại đào nguyên cho những người khốn khổ. Tại sao hơn một ngàn tám trăm quân Con Cháu lại chiến đấu hết mình để bảo vệ thôn?
Đó là vì họ nhìn thấy được hy vọng về một cuộc sống tốt đẹp hơn ở thôn Kháo Sơn. Chỉ cần họ bảo vệ được nơi này, cuộc sống mà họ hằng mong ước một ngày nào đó sẽ thành hiện thực.
Mấy ngày tiếp theo, Giang Siêu không hề rời khỏi thôn Kháo Sơn, các tù binh cũng dần dần đi vào khuôn khổ.
Tình báo viên do Giang Siêu cử đi thu thập tình báo cũng liên tục truyền về với những tin tức liên quan, huyện An Ninh vốn có sáu trăm tên thổ phỉ chiếm đóng.
Nhưng sau khi Giang Siêu đánh bại vạn quân của Trương Thông và chặt đầu hắn ta, bọn thổ phỉ ở huyện An Ninh lập tức bỏ chạy đến huyện An Khánh gần đó.
Huyện An Khánh là địa bàn của Bằng Ma Vương, binh lực trong tay hắn ta có khoảng mười ba mười bốn ngàn người, đồng thời hắn ta cũng là một trong An Ninh tứ phỉ.
So với hai tên thổ phỉ còn lại, hắn ta không tính là mạnh nhất, nhưng cũng không phải là yếu nhất. Việc Giang Siêu giết chết Trương Thông khiến Bằng Ma Vương Lục Minh cực kỳ sợ hắn.
Không chỉ vì Giang Siêu đã giết chết Trương Thông, mà còn vì trước khi Giang Siêu từ Châu phủ trở về, đã diệt gọn liên quân thất phỉ ở Châu phủ.
Trong trận chiến ở đèo Hàn Cốc, quân Con Cháu đã hoàn toàn nổi tiếng. Vốn dĩ An Ninh tứ phỉ không tin vào chuyện ma quỷ này, nếu không thì Trương Thông đã không phải là kẻ đầu tiên nhảy ra cố gắng chiếm lấy thôn Kháo Sơn rồi.
Khi đó, nhờ có hỏa thiên lôi và máy ném mìn do Gia Luật Thanh hỗ trợ, sau khi được nhìn thấy sức mạnh của hai thứ này, bọn chúng tràn đầy tự tin sẽ chiếm được thôn Kháo Sơn.
Ai mà ngờ được kết quả lại như thế này. Trước mặt người dân của thôn Kháo Sơn, pháo của họ đều trở nên vô dụng.
Mặc dù Lỗ Minh không có thông tin chính xác nhất từ chiến trường, nhưng hắn ta cũng có nghe nói về hỏa lôi biết bay của Giang Siêu.
Do đó, Lục Minh luôn lo lắng, sợ Giang Siêu sẽ bất ngờ tấn công huyện An Khánh. Nếu Giang Siêu tới tấn công huyện An Khánh, hắn ta chắc chắn sẽ bỏ thành màu chạy đầu tiên.
Hắn ta vô cùng sợ Giang Siêu, đã đến mức chỉ cần thấy là chạy ngay.
Về phần hai tên thổ phỉ còn lại, chúng chiếm giữ hai huyện lớn khác xung quanh huyện An Ninh, tạo thành một tam giác bao vây lấy huyện An Ninh.
Về phía Châu phủ, vì phỉ quân đã chiếm được một số huyện xung quanh nên đường xá đã bị phong tỏa, tốc độ truyền tin cũng chậm đi nhiều.
Gần mười ngày mà vẫn không có tin tức gì truyền về. Giang Siêu tận dụng khoảng thời gian này để quay lại tộc Dạ Lang.
Các tàu buôn đã được đóng xong, các tuyến đường buôn bán cũng được khai thông, do cách xa sông An Ninh nên chưa bị bọn thổ phỉ phá hủy.
Đương nhiên, nguyên nhân chính là vì phiến quân của Trương Thông bị tiêu diệt, nên đám thổ phỉ đã từ bỏ huyện An Ninh.
Mặc dù huyện An Ninh giàu có hơn các huyện khác, cũng có nhiều tài nguyên hơn, nhưng ba tên thổ phỉ còn lại đều không dám đến chiếm huyện An Ninh.
Giang Siêu huy động hơn năm nghìn binh sĩ của tộc Dạ Lang, đi ra ngoài bằng đường thủy, nhân tiện vận chuyển đặc sản của tộc Dạ Lang ra ngoài.
Do xảy ra chiến tranh nên những sản vật này tạm thời không bán ra được, nhưng có thể vận chuyển ra ngoài vẫn tốt hơn là để lại ở tộc Dạ Lang.
Trải qua khoảng thời gian khó khăn này, tiền Giang Siêu kiếm được đã bị tiêu gần hết rồi.