Giang Siêu ở bên ngoài nhìn Tô Yên Nhiên giảng bài, gật đầu nhẹ, Tô Yên Nhiên thật không thẹn với cái danh đệ nhất tài nữ của kinh đô, những gì Giang Siêu dạy cho nàng, hầu như vừa nói nàng đã hiểu.
Bây giờ quay lại dạy cho người khác, vậy mà cũng không hề khó khăn. Giang Siêu không tự kiềm chế được mà gật đầu nhẹ.
Các học sinh ở bên dưới nghe giảng rất chăm chú. Giang Siêu đến cũng không hề ảnh hưởng đến bất kỳ ai.
Tô Yên Nhiên giảng đến mức quên cả bản thân, cũng không nhận ra Giang Siêu đã đến, nếu không phải vừa đúng lúc nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ sợ còn không nhìn thấy Giang Siêu.
Ngay khi nhìn thấy Giang Siêu, vẻ mặt nàng rất vui mừng, đặc biệt là khi nhìn thấy hai đứa trẻ trong ngực của Giang Siêu, đôi mắt đẹp mê người của Tô Yên Nhiên nháy mắt cười đến biến thành hình trăng khuyết.
Nàng ném phấn và cười, nhanh chóng chạy ra ngoài phòng học. Các học sinh trong phòng ị hành động của Tô Yên Nhiên làm cho giật mình, vội vàng nhìn ra phía bên ngoài phòng học.
Khi thấy là Giang Siêu, tất cả mọi người đều rất cung kính và sùng bái. Đặc biệt là nhóm những người thiếu nữ, con mắt như muốn chạy đến bên cạnh Giang Siêu vậy.
Làm gì có mỹ nhân không yêu anh hùng. Giang Siêu cũng là anh hùng trong lòng các nàng! Hơn nữa, còn là người anh hùng không gì không làm được. Một người đàn ông giống như thần vậy!
“Giang Siêu, có phải huynh nhớ ta rồi đúng không, nếu không sao lại rảnh đến thăm ta vậy!” Tô Yên Nhiên vừa đến bên cạnh Giang Siêu, không nói hai lời, trong nháy mắt đã đón được hai đứa bé.
Nàng quay đầu nhìn Giang Siêu mà trêu chọc. Cách nói chuyện mập mờ làm cho Giang Siêu chốc lát không chịu đựng nổi.
Tô Yên Nhiên bây giờ càng ngày lại càng nhiệt tình, nói chuyện cũng càng ngày càng quá đáng. Thường xuyên làm cho sắc mặt của Giang Siêu cứng đờ.
“Huynh không nói gì, ta coi như huynh đã chấp nhận thôi… Coi như huynh có trái tim, cũng không phí công ta giúp huynh dạy đám học sinh này mệt gần chết. Về sau, nếu trong đám người họ có người tài có lợi với huynh, huynh phải nhớ cảm ơn ta đó.”
Nhìn thấy Giang Siêu không biết nói tiếp thế nào, nàng xảo quyệt cười với Giang Siêu.
Thái độ này của nàng, cũng làm Giang Siêu nhất thời câm nín, cũng hơi bất đắc dĩ.
“Nếu không… Huynh cưới ta đi, như vậy… Huynh cũng không cần cảm ơn nữa… Người một nhà mà… Huynh nói xem đúng không!”
Giang Triều nghe thấy vậy, mặt xấu hổ, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.
Nhìn thấy Giang Triều như vậy, sâu trong mắt Tô Yên Nhiên để lộ sự mất mát, nhưng rất nhanh sau đó nàng đã giống như không hề buồn chút nào, giang tay ra nhận lấy hai đứa bé trên tay Giang Siêu.
Nàng mạnh mẽ hôn lên mặt hai đứa bé rồi cười yêu kiều vui vẻ. Những học sinh trong phòng học thấy cảnh này, mặt đầy hâm mộ.
Đặc biệt là nhóm nam học sinh, những thiếu niên này mười sáu mười bảy tuổi, chính là đang tuổi dậy thì, thật ra bọn họ nghe giảng nghiêm túc như vậy, phần lớn nguyên nhân chính là vị đại mỹ nữ Tô Yên Nhiên này.
Bọn họ khao khát Tô Yên Nhiên là đang hôn bọn họ vậy.
“Gần đây bọn họ học thế nào rồi?! Bên phía phòng thí nghiệm có theo kịp tiến độ không?!” Giang Siêu nghiêm túc hỏi Tô Yên Nhiên.
Những học sinh này không chỉ học tập mà song song đó còn đang dần được làm các loại thí nghiệm.
“Phần lớn học sinh đều có khả năng tiếp thu rất nhanh, chắc là chỉ khoảng mấy năm nữa, mỗi người trong bọn họ đều có thể một mình gánh vác một phương rồi, ở bên trong thậm chí còn xuất hiện một vài người tài về lĩnh vực này.”
Vẻ mặt Tô Yên Nhiên kiêu ngạo.
“Nếu người xuất sắc như huynh đã đến rồi, thì thuận tiện dạy cho mọi người một bài đi thôi!” Tô Yên Nhiên cười trêu chọc Giang Siêu.
Giang Siêu nghe vậy, mỉm cười lắc đầu, bây giờ đã có Tô Yên Nhiên giúp đỡ, trên cơ bản đã không cần hắn phải ra tay rồi. Thật ra, so với hắn, Tô Yên Nhiên càng hợp làm giảng viên hơn.
“Được rồi, chuyện này vẫn phải nhờ cô, chút nữa ta còn phải gặp mấy người Mộ Dung bá phụ nữa…”
Giang Siêu lắc đầu với Tô Yên Nhiên. Về phương diện Ninh Châu phủ, từ khi nhóm người có chức tước như Mộ Dung Địch nương nhờ vào cũng chưa tới thôn Kháo Sơn bao giờ.
Từ sau khi bọn họ định cư ở Châu phủ thì vẫn luôn muốn tìm cơ hội để đến xem kỹ thôn Kháo Sơn bên này. Mấy ngày trước cuối cùng đã tìm được cơ hội, cuối cùng cũng chuẩn bị đến đây.