Mục lục
(Nháp) Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê - Đặng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nếu bọn họ tạo phản thì các huyện thành lớn nhỏ trong phủ Ninh Châu đều sẽ nhanh chóng thất thủ.”

Nói đến đây, mặt mày Lâm Bân trở nên nghiêm túc. Xem ra là không giữ được huyện An Ninh rồi. Tuy rằng người nhà bọn họ đã đến thôn Kháo Sơn, nhưng nếu đám cướp tấn công thôn Kháo Sơn thì chắc là sẽ đánh được thôn Kháo Sơn. Rốt cuộc kia là đại quân hơn hai mươi vạn người, có khi còn nhiều hơn nữa.

Cho dù chỉ có hơn một vạn người thì cũng đủ để đánh bay thôn Kháo Sơn.

“Ngoài ra, bảy thế lực cướp bên châu phủ dường như chuẩn bị lại đây bắt ngươi. Theo tình báo thì đã có người treo thưởng trong đám cướp, nếu ai có thể lấy được đầu ngươi thì sẽ được thưởng vạn lượng vàng.”

“Hiện nay, không chỉ có bảy thế lực cướp bên châu phủ đang ngo ngoe rục rịch, mà bốn thế lực cướp bên huyện An Ninh cũng đã chuẩn bị ra tay.”

“Đúng vậy, Giang đại ca, lần này đám cướp biết đại ca phải về thôn Kháo Sơn, ai cũng vì tiền thưởng mà theo dõi đại ca, chỉ sợ là chuyến đi lần này sẽ dữ nhiều lành ít.”

Đông Ly Sơn vội vàng nói với Giang Siêu. Hắn ta vừa nói xong, sắc mặt mọi người xung quanh cũng trở nên nặng nề hơn.

Nghe vậy, Giang Siêu nhíu chặt mày, trong mắt lóe lên vẻ sắc bén.

Hắn nhìn Lâm Bân và đám người tộc Dạ Lang, hỏi: “Lần này các ngươi dẫn theo bao nhiêu người? Có mang theo pháo cối mìn tre và pháo không?”

Lâm Bân vội vàng trả lời: “Bọn ta dẫn theo khoảng năm trăm người. Bọn họ đều là huynh đệ có thể tin tưởng tuyệt đối. Tuy rằng có một số người đầu hàng giữa chừng, nhưng trải qua một khoảng thời gian huấn luyện bên nhau, cũng có thể hoàn toàn tin tưởng được.”

“Ngoài ra còn mang theo năm nghìn pháo cối mìn tre, hai mươi ống pháo, một đại pháo, năm mươi đạn pháo. Có điều, đại pháo và đạn pháo được chở bằng xe ngựa, còn đang trên đường tới đây.”

Pháo cối mìn tre dễ dàng vận chuyển, có thể vác trên người hoặc trên vai. Còn đại pháo thì hơi nặng, chỉ có thể dùng xe ngựa chở khi muốn vận chuyển đến địa điểm cần trong một khoảng thời gian ngắn.

Vì vậy nên ảnh hưởng tới tốc độ, nhưng mà cũng không ảnh hưởng được bao nhiêu.

“Ừ, tốt lắm, có mang theo bản đồ không?” Giang Siêu gật đầu, đưa tay ra với Lâm Bân.

Nghe vậy, Lâm Bân vội vàng móc bản đồ từ trên người ra.

Trước đó, Giang Siêu đã cho người đi vẽ bản đồ châu phủ. Bởi vì hắn biết có thể xảy ra chiến tranh bất cứ lúc nào, cho nên hắn muốn bản đồ vẽ càng chi tiết càng tốt.

Còn về những bản đồ được truyền trong dân gian thì được coi như là cơ sở để vẽ bản đồ mới, vậy thì có thể tiết kiệm được rất nhiều sức người sức của.

Chỉ cần cẩn thận xác minh tính chân thật của địa hình trên bản đồ, và bổ sung thêm những địa điểm còn thiếu là sẽ được một bản đồ mới tốt hơn.

Giang Siêu cầm bản đồ, mở ra xem đoạn đường đi từ phủ Ninh Châu đến huyện An Ninh. Dưới ánh trăng, hắn không thấy rõ bản đồ, nhưng vẫn có thể thấy được đại khái.

Giang Siêu chỉ vào địa hình nằm giữa hai ngọn núi, nói: “Đây là đèo Hàn Cốc, là nơi có địa hình nguy hiểm nhất. Nếu đám cướp muốn chặn giết ta thì đây là nơi mai phục tốt nhất.”

Nói đến đây, Giang Siêu nhìn về phía đám người Lâm Bân, nói tiếp: “Nhiệm vụ của các ngươi là tìm được một vị trí cao xung quanh đèo Hàn Cốc, rồi phòng thủ miệng đèo. Ngoài ra, các ngươi hãy phái người chặn lại đầu bên kia đèo, không cho đám cướp kia bất cứ cơ hội chạy trốn nào.”

“Nếu bọn họ muốn ta chết thì ta đây sẽ giết hết bọn họ trong một lần, để xem sau lần cảnh cáo này còn có ai dám theo dõi ta nữa.”

Nói đến lời cuối cùng, giọng điệu Giang Siêu lộ ra khí thế bá đạo.

Mọi người xung quanh nghe vậy đều nhiệt huyết sôi trào. Bọn họ bị khí thế trên người Giang Siêu lây nhiễm, cả người toát ra khí thế hào hùng.

Tuy rằng bọn họ chỉ có hơn năm trăm người, dù cho bảy đám cướp không kéo hết quân sang đánh, thì ít nhất cũng sẽ có mười nghìn người.

Dưới sự chênh lệch năm trăm đánh mười nghìn, vậy mà mọi người lại không hề sợ hãi, ngược lại còn tràn đầy mong chờ với trận chiến sắp xảy ra.

Lúc này, Đông Ly Ưng nói: “Nếu bảy thế lực cướp không hợp nhất lại, không kịp ra tay ở đèo Hàn Cốc thì sao? Rốt cuộc thì từ đây đi đến đèo Hàn Cốc cần ít nhất ba ngày, mà thực lực của đám cướp lại không yếu, nếu bọn họ tấn công ngươi trên đoạn đường này, ngươi phải vừa đánh trả vừa trông coi lưu dân, thì rất có khả năng sẽ làm cho bọn họ có cơ hội giết ngươi.”

Nghe vậy, Giang Siêu gật đầu với Đông Ly Ưng, trong mắt hiện lên vẻ khen ngợi.

Đông Ly Ưng có ý thức chiến lược rất mạnh. Hắn ta có thể phát hiện vấn đề trong thời gian ngắn. Về điểm này, những người khác đều không bằng hắn ta.

Hắn ta rất thích hợp với việc lãnh quân đánh giặc, có thể xem như một vị tướng tài, thậm chí là soái tài.

“Ừ, ta cũng từng nghĩ đến chuyện mà Đông Ly Ưng lo lắng rồi. Vậy nên phải nhờ các ngươi thôi. Các ngươi có năm trăm người, ta điều hai trăm người đi theo ta, số người còn lại đi đèo Hàn Cốc mai phục như lời ta nói.”

“Yên tâm, ta sẽ làm đám cướp tự mình chui vào trong bẫy do các ngươi đặt.”

Giang Siêu tràn đầy tự tin nhìn về phía Lâm Bân và đám Đông Ly Ưng.

“Ừ, vậy để ta dẫn một bộ phận người đi theo ngươi đi.” Đông Ly Ưng vội vàng nói.

Nghe vậy, Giang Siêu lắc đầu, nói với Đông Ly Ưng và Lâm Bân: “Hai người các ngươi dẫn mọi người đi mai phục. Lâm Bân và Đông Ly Ưng giúp đỡ lẫn nhau. Ta giao chuyện này cho hai ngươi, nhớ đừng làm hư chuyện.”

Nói đến đây, Giang Siêu vỗ vỗ vai hai người, nói: “Nếu các ngươi không hoàn thành nhiệm vụ thì rất có thể là ta sẽ chết ở đèo Hàn Cốc. Ta giao mạng sống của ta cho các ngươi!”

Nghe vậy, sắc mặt Lâm Bân và Đông Ly Ưng lập tức trở nên nghiêm túc. Hai người trăm miệng một lời nói: “Yên tâm, dù bọn ta có chết thì cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ, tuyệt đối sẽ không để ngươi có một chút sơ suất nào.”

Giang Siêu mỉm cười đấm nhẹ lên ngực bọn họ, nói: “Tuy cần hoàn thành nhiệm vụ, nhưng ta cũng không muốn các ngươi chết. Ai cũng phải sống sót cho ta, bởi vì tương lai mà chúng ta sắp sáng tạo ra. Ta… cần các ngươi!”

Nói đến câu cuối, Giang Siêu nhấn mạnh giọng điệu thêm vài phần.

Lâm Bân, Đông Ly Ưng và đám chiến sĩ tộc Dạ Lang xung quanh nghe vậy đều nổi lên nhiệt huyết.

Trải qua một khoảng thời gian huấn luyện, nói bọn họ không biết Giang Siêu muốn làm gì là giả, mọi người đều nghe ra được tham vọng của Giang Siêu từ trong lời nói của Giang Siêu.

Và trải qua một khoảng thời gian giáo dục tẩy não, bọn họ đã lặng lẽ thay đổi, bọn họ… cũng muốn thế giới này thay đổi.

Thành một thế giới bình đẳng!

Giang Siêu đang nói với bọn họ là Giang Siêu muốn thay đổi thế giới để giành một tương lai tốt đẹp cho mọi người.

Lời nói của Giang Siêu khiến bọn họ dâng trào nhiệt huyết.

“Vâng! Bọn ta đều sẽ sống sót… cùng đi sáng tạo tương lai!” Lâm Bân, Đông Ly Ưng và đám chiến sĩ tộc Dạ Lang trịnh trọng gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK