Mục lục
(Nháp) Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê - Đặng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 82: sân vật của tộc Dạ Lang
Những ngày này ở tộc Dạ Lang, Giang Siêu cũng đã đi không ít nơi, hắn thấy có mỏ than, quặng sắt, hoa tươi có thế điều chế…
Những thứ này có thể tạo thành xà phòng và nước hoa. Quặng sắt và mỏ than càng có ý nghĩa đối với Giang Siêu nhiều hơn.
Cây gai dầu núi trên núi có thể được sử dụng để làm vái. Và nếu kỹ thuật lai giống lúa thành công thì binh nguyên hơn một vạn mẫu của tộc Dạ Lang sẽ trở thành nơi sản xuất lương thực dồi dào, thậm chí còn có thể bán được ra bên ngoài.
Nói là làm liền, Giang Siêu lấy giấy bút mang theo từ trên người Giang Vân, bắt đầu lập danh sách các sản vật của tộc Dạ Lang.
Đông Ly Nguyệt đi tới nhìn Giang Siêu viết, trong mắt nàng tràng đầy kinh ngạc. Có một số thứ nàng hiếu, nhưng đại đa sô’ là không hiểu.
Nhưng mà Giang Siêu viết ra nhiều thứ như vậy khiến Đông Ly Nguyệt cực kỳ vui mừng. Bởi vì cô cảm thấy những gì Giang Siêu viết ra đều chắc chắn có thế kiếm ra tiền.
“Nước hoa và xà phòng thơm là cái gì?
Chúng ta thật sự có cái này sao? Xà phòng và hoa dại thì ta biết, nhưng làm sao đế kết hợp chúng lại thành xà phòng thơm vậy? Còn nước hoa là sao?”
Đông Ly Nguyệt nghi hoặc nhìn Giang Siêu.
Giang Siêu nhìn nàng một cái, nói với Tống Tiểu Nhã ở bên cạnh: “Tiểu Nhã, cho nàng ấy xem đồ vật ngươi mang theo đi.
Tống Tiểu Nhã nghe vậy, trên mặt hiện lên sự kiêu ngạo, nói với Đông Ly Nguyệt:
“Nguyệt tỷ tỷ, vậy thì ta sẽ để cho tỷ mớ mang kiến thức về bảo bối mà công tử đã phát minh ra nhé.”
Nói xong, nàng từ trong gói hàng của mình lấy ra một cái bình thủy tinh. Ngay khi nhìn thấy cái bình này thì hai mắt của Đông Ly Nguyệt đã mở thật lớn.
Nàng đã không có tâm tư để để ý đến nước ớ trong bình. Thế nhưng bình thúy tinh là một thứ hiếm có, nàng chỉ mới được nghe nói về nó chứ chưa bao giờ từng thấy nó.
Nghe nói, cái bình trong tay Tống Tiếu Nhã đáng giá rất nhiều tiền.
Nàng thận trọng tiếp nhận bình thúy tinh,
ngắm nghía trái phải, trong mắt tràn đầy tán thường.
“Nguyệt tỷ tỷ, rất lợi hại phải không? Đây là thứ do chính công tử tạo ra đó. Mấy cái bình này công tử làm ra nhiều lắm. Cái này cho tỷ đó. Nhưng mà tý thử mở nẳp bình ra rồi ngửa thử nước hoa ớ bên trong đi. Còn nữa, ở đây còn có xà phòng thơm, tỷ cũng xem thử nè.”
Tống Tiểu Nhã hào phóng nói với Đông Ly Nguyệt. Đồng thời, nàng lại nhét cho Đổng Ly Nguyệt một miếng xà phòng đang bọc trong giấy gói.
Đông Ly Nguyệt nghe vậy, kinh ngạc nhìn về phía Tống Tiểu Nhã, nửa ngày cũng không thể lấy lại tinh thần. Một bình thúy tinh quý giá như vậy mà Tống Tiểu Nhã liền hào phóng nói đưa liền đưa cho nàng.
Nàng ta còn nhét một bọc giấy gì đó vào tay nàng. Mặc dù chưa có mờ ra xem nhưng đã có một mùi hương lan tỏa đập vào mặt nàng.
Đông Ly Nguyệt nghi ngờ nhìn Tống Tiếu Nhã, sau đó lại nhìn Giang Siêu đang tươi cười.
Nàng mở nút bình thủy tinh ra. Mùi
hương hoa hồng thơm ngát lập tức xộc vào mũi nàng.
Mắt nàng sáng lên, nhìn chằm châm bình thủy tinh với vẻ mặt không thể tin nổi.
Tiếp theo đó cô lại nhìn về xà phòng thơm trong tay. Tống Tiểu Nhã vội vàng giải thích cho Đông Ly Nguyệt nghe các công dụng của nước hoa và xà phòng thơm.
Đáng tiếc là hiện tại không có nơi thích hợp đế dùng thử xà phòng thơm, vì vậy đành chờ cơ hội khác để thử vậy.
Tuy nhiên, Đông Ly Nguyệt đã hoàn toàn tin tưởng lời nói của Tống Tiểu Nhã. Biết rằng thứ này là Giang Siêu chế tạo ra, ánh mắt nàng nhìn Giang Siêu càng thêm kỳ lạ.
Đúng lúc này, Giang Siêu nhìn về phía bên phải rồi nhíu mày. Hắn làm ra động tác im lặng với mọi người rồi ngay lập tức bước lên phía trước, đem mọi người bảo vệ ở sau lưng.
Một mũi tên xuất hiện, lao nhanh về phía bọn họ cùng với tiếng gió rít.
Giang Siêu lập tức rút dao găm trên giường ra, một chiêu chém gãy mũi tên kia. Hắn kéo tay Đông Ly Nguyệt đang ớ sau lưng
cùng chạy sang một bên.
Chẳng mấy chốc liền có hơn mười mấy người áo đen xuất hiện ờ phía đối diện, dằn đầu là hai người đàn ông vạm vỡ.
Mặc dù, bọn hắn che mặt, nhưng Giang Siêu biết hai người này chính là hai tên gia đinh đi cùng bọn họ.
“Muốn chạy? Đế xem các người có thể chạy đi đâu! Bẳn tên!” Một trong hai tên đàn ỏng vạm vỡ lạnh lùng quát lớn.
Trong chớp mắt liền có mấy mũi tên bắn về đám người Giang Siêu.
Tống Tiểu Nhã quay người chém gãy hai mũi tên bắn về phía nàng ta. Mấy mũi tên còn lại đều bắn về phía Giang Siêu, sắp trúng người hắn.
Giang vân vội vàng chặn tên theo bản năng.
“Sư phụ, người mau đi đi…” Giang Vân lo lắng nói lớn với Giang Siêu.
Những người này đều có cung tên, nếu không chạy được sợ rằng bọn họ đều phải chết ở chỗ này.
Nơi này là rừng rậm, cho dù thực lực Giang Siêu có mạnh đến đâu thì e là cũng
không thể thi triển được.
Mắt thấy mũi tên sắp bắn trúng Giang Vân, ánh mắt Giang Siêu lóe lên. Hắn vất vả lắm mới thu được một tên đồ đệ, nếu cứ để chết như vậy thì hắn phải đi đâu thu nhận đồ đệ hợp ý như này chứ.
Nhưng bây giờ muốn cứu người cũng đã không kịp rồi.
Ngay tại thời điếm Giang Siêu tướng rằng hắn chi có thế trơ mắt nhìn đệ tử mình trúng tên thì Đông Ly Nguyệt đột nhiên nhào đến kéo Giang Vân sang một bên. Các mũi tên đang bẳn tới đều bị nàng dùng tay bắt được.
Nhìn thấy cánh này, Giang Siêu có chút sững sờ, tay không bắt tên, không chỉ cần nhãn lực cực chuấn mà còn có phản xạ kinh người.
Hơn nữa Đông Ly Nguyệt lại có thể bắt tên rất vững vàng. Thực lực mà nàng thể hiện đây thậm chí không kém gì Giang Siêu.
Giang Siêu luôn cho rằng Đông Ly Nguyệt chỉ là một người phụ nữ yếu đuối. Cho nên lúc nãy mới túm lấy cô nàng kéo bỏ chạy đầu tiên. Ai mà ngờ tới được giá trị võ lực của cô nàng lại mạnh mẽ đêh như vậy.
Vậy chẳng phải là suy nghĩ cứu nàng lúc trước của hắn là uống công vô ích à?
“Chỉ là vài con rệp mà thôi, ta cùng ngươi có thể dễ dàng giải quyết. Giang Siêu, hay là chúng ta tới tỷ thí một chút đi, xem thử ai hạ được nhiều người hơn? Ai thua thì phải đáp ứng với người còn lại một điều kiện, được chú?”
Đông Ly Nguyệt đúng trước mặt Giang Siêu thả tên trong tay ra.
Trên người nàng toát ra một luồng khí thế lạnh lẽo. Nàng nhìn tên áo đen đang lao về phía mình, khóe miệng nhếch lên một cách khinh thường.
“Được, vậy thì tỷ thí đi!”
Giang Siêu nghe vậy thì cũng đi lên đứng bên cạnh Đông Ly Nguyệt. Hai người sóng vai nhau, nhìn chằm chằm vào đám người áo đen đang lao về phía bọn họ.
Tống Tiểu Nhã cũng đứng ớ bên cạnh Giang Siêu. Giang Vân lấy lại tinh thần, cũng đứng ở một bên khác.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, trong mắt tràn đầy lo lắng nhưng lại không có sợ hãi.
“Không sợ chết!? Hừ… chỉ có mấy người
bọn ngươi mà cũng dám đối đầu với bọn ta? Đúng là tự tìm chết…” Một tên áo đen cao lớn lạnh lùng nói.
Gã phất tay với đám người phía sau, hơn mười người lập tức chạy về phía Giang Siêu.
Đông Ly Nguyệt cùng Giang Siêu liếc nhìn nhau, trong nháy mắt liền xông về đám người đối diện.
Thân thể nàng linh hoạt, toàn thân giống như Ngư Long vào nước, luồn lách vào giữa đám áo đen. Nhũng nơi nàng đi qua đều là một phát trúng một người.
Mấy người áo đen bị nàng điểm trúng đều ngã xuất đất. Nàng vậy mà lại điểm huyệt, hơn nữa thủ pháp còn cực kỳ chính xác và cay độc. Xem ra ở trên phương diện này, nàng đã am hiểu không ít năm.
Giang Siêu thấy cánh này, ánh mắt hắn rất kỳ lạ, hắn khác với Đông Ly Nguyệt, đi đêh đâu cũng trực tiếp dùng một chiêu mà cắt cổ.
Những người này nếu đã tới giết hắn thì hắn cũng không có chút thương xót nào. Bất kể là ai, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất kỳ một người nào.
Trong chớp mắt, đám người áo đen đã bị
Giang Siêu cùng Đông Ly Nguyệt đã đánh ngã chém giết gần hết.
Ngoại trừ hai tên to lớn vạm vỡ kia thì chỉ còn lại không tới bốn người.
Lúc mới xuất hiện đám người này có khoảng mười bây, mười tám người. Cứ như vậy đã có hơn chục mạng người bị lấy đi cùng một lúc.
Hai tên đàn ông to lớn vạm vỡ kinh ngạc nhìn về phía Đông Ly Nguyệt cùng Giang Siêu, thât lâu cũnq vẫn thể lấv lai tinh thần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK