Mục lục
(Nháp) Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê - Đặng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù sao thì đột nhiên thêm vào một vạn người như vậy, sẽ rất khó có thể sắp xếp ổn thỏa.

Nhưng tiếp theo đó, cùng với việc mở rộng các gian nhà, mọi người sẽ được sắp xếp ổn thỏa hơn.

Giang Siêu đã hứa sẽ cho những người này một cuộc sống tốt đẹp, nên hắn chắc chắn sẽ giúp họ có một cuộc sống tốt đẹp.

“Giang Siêu ca ca, huynh đến rồi…”

Lúc nhìn thấy Giang Siêu, Tiểu Ngọc vội vã chạy tới, cô bé và bà của mình cũng được sắp xếp ở đây.

Những người xung quanh nhìn thấy Giang Siêu lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng, trong mắt chứa đầy sự biết ơn.

Họ đã phải ăn gió nằm sương cả quãng đường đi, nhưng khi đến đây, họ cuối cùng cũng được sống một cách yên ổn. Mặc dù ở đây có hơi đông người, nhưng họ chưa bao giờ được ổn định giống như bây giờ.

Không cần lo cơm ăn áo mặc, không cần lo đói khát hay lạnh lẽo.

Đêm qua, mọi người ở đây đều ngủ rất ngon. Mặc dù vô cùng phấn khích, nhưng họ lại vô thức chìm vào giấc ngủ khi ở trong hoàn cảnh an toàn.

Giang Siêu bế Tiểu Ngọc lên, dịu dàng xoa đầu cô bé, sau đó đưa mắt nhìn mọi người xung quanh.

Hắn gật đầu với mọi người, đồng thời hỏi thăm họ đã ngủ ngon và ăn no chưa.

Tất cả mọi người đều gật đầu đáp lại Giang Siêu, bọn họ vô thức lộ ra vẻ vui mừng và khao khát về tương lai.

Họ đã nhìn thấy hy vọng để tiếp tục sống. Cho dù phải làm việc ở đây, miễn là có cái ăn và chỗ ngủ, thì những chuyện khác đều không quan trọng.

Tiếp theo, Tống Tiểu Nhã và các nữ hộ vệ làm theo chỉ dẫn của Giang Siêu, thực hiện công tác kết nối những người tị nạn.

Những đứa trẻ còn quá nhỏ sẽ được gửi đến lớp học. Rất nhiều tiên sinh cũng đã được mời tới để dạy học.

Những đứa trẻ lớn hơn một chút cũng sẽ được sắp xếp đi học. Ngoài ra, bọn chúng còn được sắp xếp những công việc phù hợp và nhẹ nhàng.

Người dân trong thôn Kháo Sơn cũng tương tự như vậy, Giang Siêu đối xử với họ cũng giống như những người tị nạn. Người dân trong thôn Kháo Sơn cũng sẽ tiếp nhận những người tị nạn này.

Dù sao thì đây cũng là những người được Giang Siêu đưa về. Bản thân họ cũng có xuất thân nghèo khó, vậy nên họ có thể hiểu được sự tuyệt vọng của những người tị nạn này.

Sau khi sắp xếp xong xuôi cho người tị nạn, Giang Siêu lại đến thăm nơi đóng quân của đội bảo vệ thôn. Lúc này, đội bảo vệ thôn đã đổi một chiếc cờ đỏ dưới sự chỉ đạo của Giang Siêu.

Trên lá cờ có viết ba chữ lớn: Thôn Kháo Sơn.

Nhìn lá cờ ở phía trên, trong lòng Giang Siêu lập tức kích động, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm túc và trang trọng.

Toàn bộ quân Con Cháu cũng vô thức nhìn vào lá cờ, trong mắt lộ ra sự nhiệt huyết.

Với danh hiệu này, toàn bộ đội quân giống như đã được thay da đổi thịt.

Phần lớn thành viên trong quân Con Cháu đều là thổ phỉ, nhưng dưới sự giáo dục tư tưởng của Giang Siêu, toàn bộ quân Con Cháu đã không còn là những thổ phỉ hung hãn nữa.

Họ cũng có lý tưởng và mục tiêu riêng của mình, giống như những tư tưởng mà Giang Siêu truyền lại cho họ.

Họ muốn giúp bách tính trong thiên hạ có được một cuộc sống tốt đẹp, giúp thế giới không công bằng này trở nên công bằng!

Trong sân huấn luyện, hơn mười vị chiến sĩ của tộc Dạ Lang còn ngẩng đầu cao hơn những người khác. Giang Siêu nhìn dáng vẻ của bọn họ, trong mắt lộ ra một tia khác thường.

Sau gần một tháng huấn luyện, bọn họ cơ bản đã nắm được phương pháp huấn luyện của hắn. Hiện tại đã đến lúc quay về tộc Dạ Lang tổ chức một đội quân hùng mạnh.

Đợi đến khi Trịnh An nổi dậy, những đội quân hùng mạnh này có thể sẽ phát huy tác dụng.

Hắn gọi Đông Ly Hưng tới, sau đó nói với Đông Ly Hưng suy nghĩ của mình, đồng thời dặn dò Đông Ly Hưng làm công tác chuẩn bị, hắn sẽ quay lại tộc Dạ Lang cùng với mọi người.

Nhân tiện, hắn muốn giải quyết mọi việc bên phía tộc Dạ Lang. Không biết tộc Dạ Lang hiện tại đã phát triển đến mức nào!

Trong một tháng qua, không biết con tàu lớn đã được đóng đến đâu rồi.

Hắn cũng muốn xem thử tuyến đường thủy dẫn đến sông Bình An của tộc Dạ Lang sẽ như thế nào.

Sau khi bảo Đông Ly Hưng chuẩn bị sẵn sàng, Giang Siêu lại đi đến công xưởng chế tạo hỏa dược. Nhờ sự nỗ lực của Tống Ninh Tuyết, xưởng hỏa lực hiện tại đã có khoảng năm sáu chục người.

Ngoài việc điều chế hỏa dược, bọn còn chế tạo mìn tre, lựu đạn nước và đạn đại pháo.

Thợ rèn bên phía xưởng luyện sắt cũng đã tăng lên ba mươi người, cộng thêm với ba mươi thợ đang học nghề, quy mô của nơi này thậm chí còn lớn hơn xưởng hỏa dược.

Dù sao thì nơi này không chỉ sản xuất các loại công cụ, mà còn sản xuất cả đao thép cùng với các nhu cầu về đạn dược.

Số lượng người trong xưởng hiện tại rõ ràng không thể theo kịp nhu cầu. Suy cho cùng, cuộc nổi dậy của Trịnh An e rằng sẽ không còn xa nữa, vậy nên số lượng tiêu thụ đạn dược sẽ vô cùng lớn.

Sau đó, Giang Siêu còn đến xưởng dệt, xưởng nước hoa và lò gạch.

Lúc này, lò nung đã được mở rộng thêm hơn mười cái, không chỉ có lò nung xi măng, mà còn có lò nung gạch ngói.

Hiện tại đã có thêm một vạn người, có lẽ tiến độ sẽ được đẩy nhanh hơn một chút. Giang Siêu cũng đi một chuyến đến phòng thí nghiệm của Giang Vân.

Hiện tại, tiểu tử này say mê nghiên cứu khoa học đến nỗi quên ăn quên ngủ.

Thực ra hắn cũng khá thông minh, hiện tại gần như không cần Giang Siêu phải hướng dẫn quá nhiều. Có một số lý luận, Giang Vân chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể hiểu được.

Giang Siêu lại cho hắn một số gợi ý, đồng thời yêu cầu Giang Vân nghiên cứu cách tạo ra axit nitric, glycerin và nitrocellulose.

Đây là nguyên liệu thô để chế tạo hỏa dược không khói, chắc chắn sẽ có ích trong tương lai.

Lúc này, Giang Siêu lại đến kiểm tra tường thành. Hôm qua hắn vẫn chưa có thời gian để kiểm tra tỉ mỉ tình hình trên tường thành. Hiện tại, Giang Siêu mới nhìn thấy mấy khẩu đại pháo đặt trên tường thành.

Trên đó còn đặt rất nhiều khẩu pháo cối, nếu như kẻ địch tấn công thôn Kháo Sơn, chưa chắc đã có thể xuyên thủng tường thành trước mặt. Về phần ba mặt núi còn lại, thì chỉ cần phái người đi tuần tra trên núi là được.

Không ai có thể tấn công thôn Kháo Sơn từ ba mặt núi này, bởi vì ở đây phần lớn là núi cao và rừng rậm, hoàn toàn không thích hợp để hành quân.

Chỉ cần phòng thủ tốt, thôn Kháo Sơn sẽ trở nên bất khả xâm phạm, không ai có thể tấn công vào được.

Sau khi kiểm tra tình hình trong thôn, Giang Siêu lại rời khỏi thôn Kháo Sơn, đi một chuyến đến sông Bình An. Con đường lớn đi đến sông Bình An đã được mọi người làm xong.

Ngoài ra, một bến tàu cũng đã được xây dựng trên sông Bình An.

Diệp Thanh Ảnh đã cử người làm việc này nhằm vận chuyển mọi thứ từ tộc Dạ Lang ra ngoài.

Khi Giang Siêu đến, người phụ trách ở đây đã đến nghênh đón hắn. Người này trước đó đã vào thôn Kháo Sơn cùng với thương đội của Diệp Thanh Ảnh, hơn nữa cũng đã gặp Giang Siêu nhiều lần.

Vì vậy, khi Giang Siêu vừa tới nơi này, người này đã lập tức nhận ra Giang Siêu. Người này đi tới trước mặt Giang Siêu, cung kính hành lễ nói:

"Giang công tử, ngài đến rồi. Đông gia đã dặn dò tiểu nhân, nếu Giang công tử có gì không ưng ý, chỉ cần nói một tiếng là được, bọn ta sẽ làm theo vô điều kiện."

Nghe vậy, Giang Siêu lắc đầu.

"Cứ xây dựng dựa theo thiết kế trước đó của các ngươi. Nếu thực sự có yêu cầu gì, ta sẽ lại đến tìm ngươi."

Người này vội vàng đáp lại một cách cung kính.

Việc xây dựng bến tàu đang tiến triển rất nhanh, ước tính sẽ hoàn công trong vòng một tháng nữa. Điều mà mọi người đang chờ đợi lúc này là tàu buôn cập bến.

Việc này phải đợi đến khi tàu buôn của tộc Dạ Lang được đóng xong, sau đó khai thông các tuyến đường giao thương.

Tuy nhiên, Giang Siêu có vẻ hơi lo lắng khi nhìn thấy tình hình ở đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK