Nha hoàn vỗ ngực ổn định hơi thở, vừa kể cho Diệp Thanh Ảnh chuyện mình nghe được vừa lấy tờ giấy ra, mặt mày đầy ý cười đưa cho Diệp Thanh Ảnh.
Dạo này Diệp Thanh Ảnh vẫn luôn lo lắng cho Giang Siêu. Nha hoàn thấy được, nên thường xuyên chú ý về chuyện của Giang Siêu.
Hôm nay nha hoàn ra ngoài, vừa lúc nghe thấy có người bàn tán về chuyện của Giang Siêu. Sau khi nghe xong, nha hoàn đã biết đại khái chuyện xảy ra vào hai ngày qua.
Đồng thời, nha hoàn còn biết mấy bài thơ do Giang Siêu làm trong hai ngày qua từ người biết chuyện.
Diệp Thanh Ảnh sốt ruột cầm tờ giấy, trên khuôn mặt xinh đẹp kia tràn đầy vẻ chờ mong và vui sướng.
“Hoa đào ngoài trúc lưa thưa. Sông xuân nước ấm, vịt đùa trước tiên. Cỏ khô lau mới nhú lên. Ấy khi cá lợn dập dềnh mặt sông. Thơ hay!”
Diệp Thanh Ảnh nói với giọng điệu khâm phục. Sau đó, nàng tiếp tục xem.
“Có rượu không có bạn, một mình chuốc dưới hoa. Cất chén mời trăng sáng, mình với bóng là ba. Trăng đã không biết uống, bóng chỉ quấn theo ta. Tạm cùng trăng với bóng, chơi xuân cho kịp mà! Ta hát, trăng bồi hồi, ta múa, bóng rối loạn. Lúc tỉnh cùng nhau vui, say rồi đều phân tán. Gắn bó cuộc vong tình, hẹn nhau tít Vân Hán.”
“Đây là bài thơ ngươi viết cho Tô Nguyệt Nhi hả?” Nhìn tờ giấy trên tay, trên mặt Diệp Thanh Ảnh ánh lên vẻ gì đó là lạ.
Minh Nguyệt Lâu, Tô Nguyệt Nhi, Giang Siêu làm bài thơ này ở Minh Nguyệt Lâu, có “minh nguyệt”, lại có “nguyệt”, Diệp Thanh Ảnh nghĩ nghĩ rồi cảm thấy lòng mình ê ẩm.
“Tiểu thư, bài thơ này vì có ‘minh nguyệt’ nên tính là Giang công tử viết cho Tô Nguyệt Nhi, vậy bài thơ ‘chỉ nguyện người trường cửu, ngàn dặm dưới trăng thâu’ kia cũng được tính là viết cho tiểu thư đấy.”
Nha hoàn vội vàng lên tiếng, mặt mày lộ ra vẻ khinh thường.
Nghe vậy, Diệp Thanh Ảnh ngạc nhiên nhìn nha hoàn, không hiểu vì sao nha hoàn nói như vậy.
“Tiểu thư, ngươi ngâm nga bài thơ kia biết bao nhiêu lần trước mặt ta rồi. Ta nhớ trong bài thơ có một câu là ‘Đứng múa với thanh ảnh’, đây chính là tên của tiêu thư đấy! Ta cảm thấy chắc chắn là là Giang công tử viết cho tiểu thư.” Nha hoàn nói với vẻ kiêu ngạo.
Nghe vậy, Diệp Thanh Ảnh lập tức lộ ra vẻ ngạc nhiên. Vậy cũng tính được hả? Lại nói, lúc Giang Siêu làm bài thơ kia, Giang Siêu còn chưa biết tên nàng nữa mà?
Hơn nữa, cái câu ‘Đứng múa với thanh ảnh’ nghe là lạ làm sao đấy. Không biết nghĩ tới chuyện gì, khuôn mặt nàng lập tức đỏ bừng lên.
“Con bé này, nói bậy gì vậy!” Nàng gõ nhẹ lên đầu nha hoàn, khuôn mặt đỏ hơn nữa.
Nhưng nàng nhanh chóng khôi phục lại, nhìn nha hoàn đang chu môi, hỏi với vẻ chờ mong: “Ngươi biết Giang công tử đang ở đâu không?”
“Nghe nói Giang công tử đang ở phủ tri châu. Châu phủ phát công văn nói là tri châu Mộ Dung đại nhân mời Giang công tử làm sư gia.” Nha hoàn vội vàng trả lời.
Nghe vậy, trên mặt Diệp Thanh Ảnh hiện lên ý cười, vô thức gật gật đầu.
“Giang công tử không phải là người thường. Có điều, cái chức sư gia của tri châu đại nhân không dễ làm đâu.”
Nói đến đây, nàng hơi thay đổi sắc mặt, chớp chớp mắt, rồi nói với nha hoàn: “Tiểu Thúy, chuẩn bị xe, đi phủ tri châu…”
Nha hoàn nghe vậy thì vội vàng gật đầu đi ra ngoài.
Diệp Thanh Ảnh nhìn ra phía trước, tâm trạng vốn dĩ rối loạn trở nên vui tươi khá nhiều. Lại nói, nàng và Giang Siêu chỉ mới có vài lần gặp nhau, thật sự trò chuyện với nhau cũng chỉ có vài câu.
Bọn họ nói nhiều nhất là về chuyện hợp tác. Nhưng không biết từ khi nào, nàng bắt đầu vô thức đi tìm hiểu chuyện về Giang Siêu.
Khi càng lúc càng hiểu biết Giang Siêu, nàng phát hiện mình lại càng thêm muốn hiểu biết Giang Siêu.
Hơn nữa, nàng mơ hồ cảm thấy Giang Siêu sẽ có cách giúp nàng giải quyết tình cảnh khó khăn trước mắt. Đây chính là trực giác của con gái.
Bên kia, Giang Siêu đã đi tới khuê phòng Tô Nguyệt Nhi. Tiểu Liên mỉm cười dẫn Giang Siêu đi vào phòng.
Tô Nguyệt Nhi đang ngồi trên bàn bên cửa sổ. Nàng mặt mày mang cười nhìn Giang Siêu. Trên bàn có rượu và đồ ăn, dường như là nàng đã biết Giang Siêu sẽ đến tìm nàng.
“Giang công tử, ta chờ ngươi lâu rồi, mời ngồi. Tối qua chúng ta chưa uống cùng nhau một ly nào. Hôm nay ta vốn định tìm cơ hội uống chung một ly, nào ngờ lại bị Hầu Đào làm mất hứng thú. Có điều, hiện giờ không có ai làm phiền, chúng ta có thể uống thỏa thích một lần.”
Nghe vậy, Giang Siêu đi tới ngồi xuống đối diện với Tô Nguyệt Nhi.
Tô Nguyệt Nhi rót cho hắn một ly rượu, rồi nâng ly lên mời. Giang Siêu nâng ly chạm vào ly của nàng. Hai người uống một hơi cạn sạch.
“Công tử, hôm nay chúng ta chỉ nói chuyện gió trăng, chứ không nói chuyện khác, được không?” Tô Nguyệt Nhi mỉm cười hỏi Giang Siêu.
Nàng dường như biết vì sao Giang Siêu đến đây.
Nghe vậy, Giang Siêu nhìn vào mắt nàng, gật đầu.
Hắn vốn định hỏi Tô Nguyệt Nhi một vài việc. Nhưng bây giờ Tô Nguyệt Nhi không muốn nói, hắn cũng không tiện hỏi tới cùng.
Rốt cuộc Tô Nguyệt Nhi không muốn nói thì hắn có hỏi cũng vô dụng thôi.
Nói đúng hơn là mối quan hệ giữa hắn và Tô Nguyệt Nhi còn chưa tới mức không có gì để giấu nhau.
“Giang công tử, để ta hát cho ngươi một bài. Nếu công tử bằng lòng thì lại vẽ cho ta một bức tranh đi!”
Tô Nguyệt Nhi mỉm cười, dáng người quyến rũ đứng dậy, đi đến trước đàn tranh bên cạnh.
Chạm nhẹ dây đàn, tiếng đàn vang lên.
Nàng hát bài “chỉ nguyện người trường cửu”.
Giang Siêu nhìn Tô Nguyệt Nhi, cứ cảm thấy nàng có gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói nên lời là không đúng chỗ nào.
Nhìn trên bàn bên cạnh có để thuốc màu và bút vẽ, Giang Siêu đi qua.
Tuy rằng hắn còn chưa đạt đến mục đích của mình, nhưng mà ít nhiều gì cũng đoán được đại khái. Tô Nguyệt Nhi không muốn nói, vậy hắn cũng không hỏi nhiều.
Sau chuyện này, có lẽ hắn và Tô Nguyệt Nhi sẽ không còn gặp nhau nữa, để lại cho nàng một bức tranh cũng được thôi. Dù sao cũng coi như là quen biết, hắn vẽ để trả ơn tối qua đối phương giúp đỡ hắn.
Hắn cầm bút lên vẽ, trong lúc vô tình đã vẽ xong một bức tranh. Cuối cùng, hắn còn viết một bài thơ ở một bên bức tranh.
“Nghìn thu không tuyệt sắc, xinh đẹp là giai nhân. Đẹp khuynh quốc khuynh thành, thiên hạ đều khuynh đảo.”
Không biết từ khi nào, Tô Nguyệt Nhi đã đi đến bên cạnh Giang Siêu, nhìn chính mình xinh đẹp động lòng người trên bức tranh, rồi lại ngẩn ngơ khi nhìn thấy bài thơ.
Dường như có gì đó ươn ướt trồi lên đáy mắt nàng.
Sau khi Giang Siêu vẽ xong, Tô Nguyệt Nhi đưa ly rượu cho hắn.
Nhìn người đẹp rượu ngon trước mắt, Giang Siêu vô thức thất thần.
Hắn cầm ly rượu, uống một hơi cạn sạch. Rượu mới vừa xuống bụng, một loại cảm giác chóng mặt đột nhiên dâng lên.
Giang Siêu ngầm nói xong rồi, là mình bất cẩn, không đề phòng Tô Nguyệt Nhi, trong rượu có thuốc mê, còn là thuốc mê có dược tính rất mạnh.
Hắn cố gắng nhìn về phía Tô Nguyệt Nhi, nhưng mí mắt nặng nề vẫn khiến hắn ngã xuống.
Khoảnh khắc hắn ngã xuống, Tô Nguyệt Nhi đi lại ôm hắn, đỡ hắn lên trên giường.
“Tiểu thư, ngươi thật sự không hối hận sao? Nếu bỏ lỡ Giang công tử thì chắc là tiểu thư sẽ rất khó để gặp được người mình yêu thích…” Lúc này, nha hoàn Tiểu Liên đi đến.