Mục lục
(Nháp) Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê - Đặng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 5: Cướp tới cửa nhà bạn
Về tới trong thôn, cất đồ vật trả xe mượn xong thì đã qua ba giờ.
Hai tỷ muội còn đang ngủ. Lần này các nàng bị bệnh rất nặng, không thế khỏe nhanh lên được.
Giang Siêu nhóm lửa sắc thuốc và nấu cháo, rồi nấu thêm một nồi nước thuốc hạ khô thảo cho hai tỷ muội.
Sau đó, hắn ra sau núi chặt mấy cây tre, khoét rồng ruột ống tre, làm thành một cái máy chung cất phiên bần đơn giản.
Lúc này, Tô Miên Miên thức dậy trên giường, thấy bộ đồ mới và chăn mới xếp ở mép giường, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên.
“Ta nấu nước xong rồi, cô dẩn Tiểu Thảo đi ngâm một lát, xong rồi thay đồ mới ra ngoài ăn cơm.”
Giang Siêu mỉm cười nói với Tỏ Miên Miên.
“Các cô đắp chăn mới và ngủ trên giường cũ tạm vài ngày đi. Đợi ta làm thêm một chiếc giường nữa đặt ờ bên cạnh thì hãy dời qua.”
Tô Miên Miên không nén được mà rơi nước mắt. Nàng nhìn Giang Siêu với ánh mắt khác thường, rồi vội vàng cúi thấp đầu xuống.
Nàng chờ mong ngày này đã lâu lắm rồi.
Kế từ khỉ phụ mẩu qua đời, nàng và muội muội vẩn luôn sống những ngày chịu đói chịu lạnh.
Cho dù gả cho Giang Siêu thì cũng chưa từng có ngày lành. Nhưng hiện giờ, nàng bắt đầu cảm thấy cuộc sống có hy vọng.
ít nhất Giang Siêu của bây giờ dường như trờ nên tốt hơn.
Cái loại cảm giác được quan tâm chăm sóc này thật sự rất tốt, rất tốt…
Tô Miên Miên gật nhẹ đầu với Giang Siêu, rồi ôm muội muội đã thức dậy đi về phía thùng tắm bốc hơi nước.
Giang Siêu thức thời đi ra ngoài, nhân tiện đóng cửa lại.
Phòng bếp nhà bọn họ ở bên ngoài căn nhà.
Giang Siêu đang nấu mỡ lợn. Hoa tươi và bồ kết đã bị hắn đâm nhuyền, chỉ cần thêm mỡ lợn nữa là có thể làm ra xà phòng.
Lúc Giang Siêu bước đầu trộn hổn hợp đâm nhuyễn và mỡ lợn, hai tỷ muội đã thay đồ mới đi ra.
Tuy các nàng vằn trông có vẻ gầy gò, nhưng hai tỷ muội trời sinh đẹp sẵn, chỉ cần dưỡng sơ lại thỏi thì chắc chắn là sẽ đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Thấy bát cháo nóng và bánh rau dại đặt trên chiếc bàn cũ, hai tỷ muộỉ không kiềm được nuốt nước bọt. Các nàng chưa từng được ăn mấy thứ này.
“Uống thuốc rồi ăn cơm!” Giang Siêu đưa thuốc cho hai tỷ muội, còn đưa thêm hai viên kẹo trái cây.
Tỏ Miên Miên ngây người nhìn bát thuốc, nước mắt lại như sông vỡ bờ tràn ra.
Tô Tiểu Thảo nhìn Giang Siêu với ánh mắt khác thường, vẻ mặt hơi dè dặt, ỏm chặt tỷ tỷ. Tỷ tỷ không uống, cô bé cũng không dám uống.
Lại thấy Tô Miên Miên rơi nước mắt, Giang Siêu không biết nên nói cái gì cho phải. Cả ngày hôm nay, cô nàng này chảy nước mắt biết bao nhiêu lần rồi.
Tô Miên Miên lau nước mắt, bưng bát
thuốc lên, một hơi uống hết. Tuy rằng thuốc rất đắng, nhưng trong lòng nàng lại ngọt.
Tỏ Tiểu Thảo cũng vội bưng bát thuốc lên uống, cỏ bé nhăn nhăn mặt, định phun thuốc đắng ra, chẳng qua là khi nhìn sang Giang Siêu, vẫn cố mà nuốt hết vào trong họng.
Cô bé sợ nếu mình phun thuốc ra thì Giang Siêu sẽ đánh mình. Vậy nên dù có đắng hơn nữa thì cô bé cũng sẽ uổng hết.
Giang Siêu xoa xoa đầu Tô Tiếu Thảo, cầm kẹo trái cây đút đến bên miệng cô bé, đồng thời cầm một cây kẹo hồ lô ờ bên cạnh lên.
Đôi mắt Tồ Tiểu Thảo sáng ngời, trong mắt tràn đầy mong chờ, nhưng lại không dám mở miệng đòi Giang Siêu.
“Ăn cơm trước đì. Ăn cơm xong rồi lạì ăn kẹo hồ lô.” Giang Siêu đặt kẹo hồ lò vào trong tay Tô Tiểu Thảo.
“Vâng! cảm ơn… ca… ca!” Tỏ Tiểu Thảo nhỏ giọng nói với Giang Siêu.
Giang Siêu cười cười, xoa nhẹ đầu cô bé. Đây là một sự bắt đầu tốt đẹp.
Sau khi ăn cơm xong thì trời cũng đã tối
rồi, Giang Siêu bảo Tô Miên Miên dẫn Tô Tiểu Thảo đi ngủ. Hai tỷ muội còn cần nghỉ ngơi.
Tô Miên Miên vốn định đi giúp đỡ Giang Siêu, lại bị Giang Siêu xụ mặt dọa đi.
Sau khi đắp chăn cho hai tỷ muội, Giang Siêu đi ra phòng bếp bén ngoài nhà.
Đố rượu và hoa tươi vào nồi, đặt thêm máy chưng cất phiên bản đơn giản, bắt đầu làm nước hoa.
Bận rộn đêh nửa đêm, xà phòng đã đông lại thành hình, ngửi thử thì có mùi thoang thoảng của xà phòng bay vào mũi. Vậy là đã xong xà phòng loại đơn giản nhất.
Bên kia, hơi nước bay lên ngưng tụ thành nước, Giang Siêu lấy bình sứ đựng rồi bịt kín lại.
Muốn làm thành công nước hoa thì còn cần một quá trình lắng đọng lại, ít nhất là bảy ngày, thời gian càng lâu, mùi hương càng nồng.
Sau khi làm xong mọi thứ, Giang Siêu dọn đồ vật vào phòng.
Hai tỷ muội đang ngủ say sưa, chắc là ngày mai sẽ gần hết bệnh.
Giang Siêu nở nụ cười, thầm cảm thấy
hài lòng, may là không đế cho hai tỷ muội xảy ra chuyện.
Hẳn cầm chăn đi tìm chổ cỏ khô sạch sẽ nẳm xuống.
Xung quanh hơi ấm ướt, ngoại trừ chiếc giường ra thì chỗ nào cũng bị dột Ướt.
Đống cỏ khô cũng hơi ấm ướt!
Giang Siêu cảm thấy xót xa, trước đó hai tỷ muội đều ngủ ớ chồ này, các nàng im lặng chịu đựng cái lạnh của ban đêm.
Hiện giờ có hắn đến, hai tỷ muội không cần phải trải qua những ngày tháng vất vả nữa.
Hắn định ngày mai sẽ bắt đầu thêu ngói, xây một căn nhà ấm áp thoải mái cho các nàng.
Mới vừa ngủ không được bao lâu, Giang Siêu mơ hồ nghe được tiếng bước chân rón ra rón rén.
Lổ tai hắn giật giật. Hắn đã từng là đặc công hàng đầu, nên tính cảnh gỉác cực cao.
“Ngươi nói thằng nhãỉ kia mua nhiều đồ vật trở về, vậy trên người hắn làm gì còn tiền nữa.” Một giọng nói thều thào truyền vào trong tai.
“Tứ đương gia, dù hắn có mua đồ vật hết tiền, thì chúng ta cũng có thế lấy đồ vật đi bán mà. Hơn nữa, thằng nhãì kia chắc chắn bán được không ít tiền, thế nào cũng còn thừa tiền.”
“Giết chết hắn thì tất cả đều là của ngươi! Đúng rồi, còn hai đứa con gáỉ kia nữa, lớn nhỏ đều có thể bán, còn bán được nhiều tiền nữa đấy.”
Nghe được giọng nói sau, Giang Siêu nhíu nhíu mày, tuy rằng giọng nói trờ nên thều thào, nhưng hắn van nghe ra được là giọng của Tô Đại Toàn.
Tên kia ban ngày bị đánh mà còn chưa biết sợ, đến tối lại tới đây trả thù.
Nghe ông ta gọi một người khác là tứ đương gia, Giang Siêu mơ hồ nhớ ra thân phận của tứ đương gia.
Trên núi Mạo Nhân cách bọn họ không xa có một đám cướp. Nghe nói bọn họ có khoảng một trăm người, do năm vị đương gia cầm đầu.
Vị tứ đương gia này chắc là một trong năm vị kia. Tô Đại Toàn đúng là đủ tàn nhẫn, lại đi thông đồng với bọn cướp tới đây giết hắn.
Giang Siêu ánh mắt lạnh báng, lặng lẽ đứng dậy đi tới bên cạnh cửa, cầm cây dao chẻ củi lên.
Dựa vào hơi thớ để đoán thì chí có hai người Tô Đại Toàn và tứ đương gia tới đây. Lúc này, bọn họ đã đi tới cửa.
Người đi trước hơi thờ đều đặn kéo dài, rõ ràng là người tập võ. Người đi sau không cần nói cũng biết là Tô Đại Toàn.
Ngay lúc người đì trước nhẹ nhàng mờ cửa, Giang Siêu nhanh chóng chém một dao ra.
Một dao vừa nhanh vừa tàn nhẫn, khiến cho người bước vào cửa khống kịp đề phòng, lập tức bị một dao chém vào cổ họng. Hắn ta không phát ra được tiếng nào, cả người ngã ngửa ra sau.
Lúc này, Giang Siêu nắm chặt tóc đối phương, chém mạnh hơn nữa một dao kia.
Dao chẻ cúi đã được hắn mài bén, cộng thêm Giang Siêu từng là đặc công hàng đầu, nâng lực giết người khỏi phải bàn cãi.
Nếu khồng phải do thân thế kéo chân sau, thì tứ đương gia đã bị hắn chặt đứt đầu ngay từ lần chém đầu tiên rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK