Bởi vì chỉ cần nói xuất xứ là được, đây chẳng phải là chuyện gì khó, chỉ cần đọc nhiều sách thôi, trong sách chắc chắn sẽ có tri thức liên quan.
Có điều, chắc là khó tìm thấy loại nhạc cụ không thường thấy này trong sách. Nhưng mà trong những người xem náo nhiệt, lại có mấy ai thật sự hiểu về mấy thứ này.
Chỉ có người hiểu mới nhìn ra được ý đồ độc ác của Lưu Anh. Hắn ta không hề cho Giang Siêu bất cứ cơ hội xoay người nào đây mà.
Thấy Giang Siêu nhíu mày, trên mặt Lưu Anh lộ ra vẻ đắc ý. Tô Yên Nhiên ngồi ở cuối cùng có chút lo lắng cho Giang Siêu.
Nàng ta nhìn về phía Lưu Anh với ánh mắt tràn đầy khinh thường. Nàng ta lần đầu tiên nhìn thấy loại người vô sỉ như vậy.
Tống Tiểu Nhã và đám chiến sĩ tộc Dạ Lang đứng sau Giang Siêu vốn dĩ mang đầy vẻ mặt chắc chắn, lúc này lập tức đổi thành căng thẳng và lo lắng.
Nếu là so các loại nhạc cụ phương Đông khác thì bọn họ rất tin tưởng là Giang Siêu sẽ thắng. Nhưng mà nhãi ranh trước mắt lại vô sỉ chơi láo thế kia, chắc là Giang Siêu phải thua rồi.
Lúc bọn họ đang lo lắng và mọi người đang khinh thường, Giang Siêu đứng dậy đi tới, vẻ mặt bình tĩnh, không hề thay đổi cảm xúc.
Mọi người thấy dáng vẻ này của hắn thì tưởng là hắn định đi qua dập đầu nhận thua.
Lúc này, vẻ đắc ý trong mắt Lưu Anh đậm thêm vài phần. Có điều, khi hắn ta còn đang đắc ý, Giang Siêu đã đi tới phía trước đàn dương cầm và đàn ghi ta. Giang Siêu chạm vào hai cây đàn, quay đầu nói với Lưu Anh: “Đây là dương cầm. Đây là ghi ta.”
Dứt lời, hắn không đợi Lưu Anh nói gì, mà tiếp tục nói:
“Đàn dương cầm có nguồn gốc từ Châu Âu. Người phát minh ra đàn dương cầm là Bartolomeo Cristofori, một nhà sản xuất nhạc cụ của gia tộc Medici ở Florence, Ý…”
Giang Siêu nói năng rõ ràng, giống như là đã từng tận mắt nhìn thấy. Mọi người nghe mà ngây ngẩn cả người, trong nhất thời không biết Giang Siêu nói là thật hay giả.
“Về đàn ghi ta… nó xuất hiện lần đầu tiên tại Nefar ở Ai Cập cổ đại cách đây hơn hai nghìn năm, nhiều nhạc cụ gảy đàn cổ xưa khác cũng xuất hiện tại Babylon cổ đại và Ba Tư cổ đại…”
Giang Siêu lại nói tiếp về lịch sử phát triển của đàn ghi ta. Đây là một số tri thức hắn từng biết ở kiếp trước. Đương nhiên, lịch sử kiếp trước chắc chắn sẽ có một vài chỗ khác nhau với lịch sử kiếp này.
Có điều, Giang Siêu biết Lưu Anh cũng không biết xuất xứ của hai loại nhạc cụ, nhiều lắm là chỉ biết chơi mà thôi. Về phần tên của hai loại nhạc cụ, chắc là không khác gì nhiều.
Mọi người bị dáng vẻ nói năng đĩnh đạc của Giang Siêu làm cho ngây người. Nhưng mà mọi người đều cảm thấy là Giang Siêu đang nói thật.
Rốt cuộc thì những cái tên mà bọn họ nghe không hiểu chính là tên của đám người nước ngoài.
Thật ra thì Đại Triệu đã có người nước ngoài qua lại. Và triều đại trước Đại Triệu là triều đại mà có nhiều người nước ngoài lui tới nhất.
Nghe nói kinh thành khi ấy, lúc nào cũng có thể thấy bóng dáng người nước ngoài, thật sự là vạn quốc tới triều…
Những cái tên mà Giang Siêu nói khá giống những cái tên trong một số sách cổ, thậm chí có một số địa danh giống hệt như lời nói của Giang Siêu.
Người khác có lẽ nghe không rõ lời nói của Giang Siêu, nhưng mà Tô Yên Nhiên lại nghe hiểu, còn càng nghe càng thích thú, ánh mắt sáng bừng lên.
Nàng ta từng đọc rất nhiều sách, vẫn còn nhớ rõ những địa danh mà Giang Siêu nói ra. Vậy nên nàng ta biết Giang Siêu không nói bừa.
Chỉ là nàng ta làm sao cũng không ngờ rằng Giang Siêu lại biết được xuất xứ của hai nhạc cụ. Hắn nói rõ ràng như là hai loại nhạc cụ kia là do hắn chế tạo ra vậy.
Nhưng nàng ta vẫn còn hơi nghi ngờ, có lẽ là Giang Siêu thật sự không biết, chỉ vì thắng nên mới nói những lời khó hiểu để lừa người.
Mọi người hồi hồn lại, cũng tỏ vẻ nghi ngờ, nhất là Lưu Anh.
Hắn ta vội vàng nói: “Ai tin lời ngươi nói chứ? Ta chưa từng nghe nói xuất xứ của nhạc cụ giống như lời ngươi nói. Ngươi nói bậy rồi!”
Lưu Anh không muốn nhận thua, đương nhiên là không chịu thừa nhận Giang Siêu nói đúng. Hắn ta phủ nhận ngay lập tức.
Có điều, hắn ta vừa dứt lời, Giang Siêu liền lạnh nhạt nói: “Vậy ngươi nói xuất xứ của nhạc cụ đi. Nếu ngươi có thể nói rõ ràng thì ta có thể nhận thua.”
Một câu nói của Giang Siêu lập tức chặn họng Lưu Anh. Hắn ta không biết mấy thứ này ở đâu ra, càng không biết lịch sử phát triển của nó.