Làm như quả thiên lôi tương tự với mìn tre là do hắn ta nghĩ ra được vậy. Nếu không phải nhìn thấy mìn tre của Giang Siêu, hắn ta có linh cảm, thì chắc là hắn ta vĩnh viễn cũng không làm ra được vật như vậy.
Hiện giờ có quả thiên lôi, chuyện tạo phản sẽ có nhiều phần thắng hơn. Vậy nên bọn họ đã tích trữ rất nhiều quả thiên lôi.
Chỉ cần khi tạo phản dùng quả thiên lôi thì có thể đoạt được toàn bộ thiên hạ.
Trịnh An đang đợi thời cơ, đồng thời đang đợi chế tạo đủ số lượng quả thiên lôi. Khi ấy là lúc ông ta tạo phản.
Đối với chuyện xảy ra bên châu phủ, ông ta cực kì giận dữ, lại không dám báo lên với hoàng đế.
Dù ông ta đã biết chuyện từ lâu, thì cũng phải giả vờ không biết. Bởi vì một khi để hoàng đế biết chuyện này, thì rất có thể đối phương sẽ dời lực chú ý sang bên này.
Vậy thì sẽ gây cản trở rất lớn đến việc tạo phản của ông ta. Kể cả khi ông ta biết rõ đứa con trai thứ hai của mình bị Mộ Dung Cung bắt, tây doanh quân châu phủ bị Mộ Dung Cung khống chế, thì ông ta cũng chỉ có thể nhịn, nhịn đến khi tạo phản, rồi lại tính sổ với Mộ Dung Cung.
Có điều, sau khi biết được Giang Siêu phải về huyện An Ninh, phản ứng đầu tiên của ông ta là giết chết Giang Siêu.
Ám sát ngay cửa thành châu phủ chỉ là bước đầu tiên. Chặn giết trên đường đi mới là bước thứ hai nếu bước đầu tiên không thành công.
Sau khi tạo phản, nơi mà Trịnh An muốn giải quyết đầu tiên chính là huyện An Ninh và thôn Kháo Sơn chỗ Giang Siêu sinh sống.
Ông ta thậm chí còn nghe nói thôn Kháo Sơn có khá nhiều cơ nghiệp của Giang Siêu. Nếu ông ta có thể cướp được thì có lẽ sẽ có ích rất lớn với sự nghiệp tạo phản của ông ta.
Lúc đám cướp đang đắm chìm trong ảo tưởng của mình thì bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập và tiếng la hét hoảng sợ ầm ĩ.
“Đại đương gia, xảy ra chuyện rồi, nhị đương gia chết rồi, ba nghìn binh mã gần như chết hết rồi…”
Theo tiếng la hét, có vài người lao vào trong đại sảnh, người nào cũng dính đầy máu, vẻ mặt tràn đầy chấn động và sợ hãi.
Thấy vài người trước mặt và nghe lời bọn họ vừa nói, tám người ở đây lập tức đứng dậy, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin và ngạc nhiên.
Thiên Lang nổi giận quát lên với vài tên cấp dưới: “Các ngươi nói cái gì, Phong Lang chết rồi? Ba nghìn quân chết hết? Sao có thể chứ? Quân châu phủ lợi hại như vậy từ khi nào thế? Hơn nữa, các ngươi mang theo rất nhiều quả thiên lôi, còn đánh không lại ba nghìn quân châu phủ sao?”
“Đại đương gia, không phải quân châu phủ, mà là đám người không biết từ đâu chạy ra. Bọn họ chỉ có hai trăm người, mà người nào cũng có thực lực mạnh mẽ, đao trên tay cực kì sắc bén, đao của chúng ta đánh không lại, cứ chạm vào là bị chắt đứt.”
“Hơn nữa, bọn họ cũng có quả thiên lôi, còn là quả thiên lôi có thể bay, bay hơn mấy trăm mét rồi nhẹ nhàng rơi xuống giữa đám người chúng ta, khiến chúng ta thương vong nặng nề.”
“Đám người kia người người thực lực mạnh mẽ, lên xuống có quy tắc, phối hợp cực kì ăn ý. Ở trước mặt bọn họ, chúng ta chỉ có thể chờ bị giết.”
Vài tên cướp mặt mày đau khổ đứng đó miêu tả, trong mắt còn lộ ra vẻ cực kì sợ hãi.
Thiên Lang thay đổi sắc mặt. Gia Luật Thanh đứng bên cạnh thì lại hoảng hốt mà nhìn tên cướp vừa nói chuyện, cả buổi nói không ra lời, rồi bắt đầu lẩm bẩm: “Là viện binh của Giang Siêu, chắc chắn là viện binh của hắn. Ta biết quả thiên lôi biết bay kia. Ta biết…”
Hắn ta vừa dứt lời, vài tên cầm đầu đám cướp vội vàng nhìn sang hỏi bằng ánh mắt.
Gia Luật Thanh hồi hồn lại, trong mắt cũng lộ vẻ hoảng sợ. Hắn ta dường như nhớ tới cảnh tượng Giang Siêu tấn công sơn trại núi Kê Minh.
Quả thiên lôi biết bay kia nổ mấy trăm người. Gần một nghìn tên cướp, bị quả thiên lôi giết đến chỉ còn hai ba trăm tên cướp.
Bản thân mình còn bị Giang Siêu chém đứt một bên lỗ tai. Nếu khi ấy không phải mình trốn nhanh thì chắc là hiện giờ mình đã đi gặp Hoàng Bá Thiên rồi.
“Giang Siêu cũng có quả thiên lôi. Hơn nữa, không biết hắn dùng cách gì mà có thể làm cho quả thiên lôi bay ra mấy trăm thước, lại còn bắn chính xác mục tiêu nữa. Nếu hắn thật sự gọi viện binh thì chúng ta rất khó để chặn giết hắn.” Gia Luật Thanh sắc mặt nặng nề nói với đám cầm đầu thế lực cướp.
“Quả thiên lôi của chúng ta đánh không lại hả? Hắn có quả thiên lôi, chúng ta cũng có quả thiên lôi, lại nói bọn họ nhiều lắm chỉ có hai trăm người, có thể lợi hại đến mức nào chứ?” Một tên cầm đầu không phục nói.
Nghe vậy, Gia Luật Thanh lắc đầu nói: “Đường đi kế tiếp không có nơi nào có địa hình hiểm yếu. Dù chúng ta có quả thiên lôi, nhưng còn chưa đến gần bọn họ, thì đã bị Giang Siêu dùng những quả thiên lôi có thể bay kia nổ chết rồi. Làm gì giết được hắn nữa?”