Giang Siêu không chạm mặt nàng ta, mà đợi nàng ta đi rồi mới lặng lẽ về phòng mình.
Có điều, ngay lúc mở cửa phòng, hắn vô thức cảm giác được có một hơi thở đang đến gần mình.
Hắn quay người đấm ra một quyền. Nhưng khoảnh khắc ra quyền, hắn lại ngửi được mùi hương hoa nhài.
Hắn giật mình, vội vàng thu quyền lại. Mà người đối diện hắn lại vì quyền phong mà vô thức lùi ra sau.
Có lẽ là vì lùi quá nhanh nên đâm trúng ghế, cả người ngã hết ra sau.
Giang Siêu lập tức chạy tới ôm người vào lòng. Cơ thể mềm mại thơm mát trong ngực, khiến hắn cảm thấy lòng mình hơi xao động.
“Lần sau cẩn thận một chút, ở trong phòng thì đừng tắt đèn.” Giang Siêu dịu dàng nói với người trong lòng mình.
Lúc này, Tống Ninh Tuyết mềm nhũn cả người, lỗ tai nóng lên, ngoan ngoãn gật gật đầu trả lời: “Ta mới vừa tới thì nghe thấy tiếng biểu tỷ, đành phải tắt đèn đi.”
“Ồ, biểu tỷ nàng tới đây làm gì?” Giang Siêu biết rõ còn cố hỏi.
Sau khi biết chân tướng, Mộ Dung Chỉ Tình đương nhiên là đến xin lỗi hắn rồi.
“Biểu tỷ biết chàng giúp Minh Hiên, cảm thấy áy náy nên muốn đến xin lỗi. Chàng không ở đây, mà ta lại không thể để biểu tỷ phát hiện ta ở trong phòng chàng, đành phải trốn thôi.”
Tống Ninh Tuyết lè lưỡi với Giang Siêu. Tuy rằng trong bóng đêm, nhưng Giang Siêu vẫn có thể dựa vào ánh trăng thấy vẻ mặt hoạt bát đáng yêu của nàng.
“Phải rồi, chàng mới đi đâu vậy? Chàng định ngày mai dọn đi thật hả? Chuyện còn chưa giải quyết xong, nếu dọn đi rồi thì khó tìm được cơ hội để quay lại lắm.”
Tống Ninh Tuyết nghĩ đến chuyện quan trọng, vội vàng hỏi Giang Siêu.
Nàng đến đây để hỏi tính toán của Giang Siêu.
“Không sao, ta đã giải quyết chuyện này rồi. Lúc nãy ta đi chỗ dượng nàng. Ông ta đã biết thân phận của ta, dù hôm nay ta không đi thì ngày mai ông ta cũng sẽ đi tìm ta.”
Giang Siêu mỉm cười với Tống Ninh Tuyết, rồi kể lại cuộc trò chuyện với Mộ Dung Cung cho nàng nghe. Hắn không có gì phải giấu giếm nàng cả.
Nghe vậy, trên mặt Tống Ninh Tuyết hiện lên ý cười ngọt ngào.
Sự tin tưởng của Giang Siêu dành cho nàng khiến nàng cảm thấy rất hạnh phúc. Nàng không phát hiện tư thế của mình và Giang Siêu lúc này có chút không ổn.
Giang Siêu còn ôm nàng, mà nàng cũng không định đứng dậy. Nàng cảm thấy cứ dựa vào lòng hắn như vậy khiến nàng rất yên ổn.
Mà Giang Siêu cũng ngại đẩy nàng ra khỏi lòng mình. Có đôi khi, nếu không làm tốt một động tác rất nhỏ thôi cũng sẽ làm Tống Ninh Tuyết bị tổn thương.
Giang Siêu không nỡ làm tổn thương Tống Ninh Tuyết. Nàng đã trả giá quá nhiều thứ vì mình rồi.
“Ồ, vậy sao, vậy thì chàng sẽ đỡ tốn thời gian và công sức. Lại nói, là do chàng biểu hiện quá nổi bật, không thể không gây sự chú ý của mọi người. Nếu chàng kín tiếng một chút thì chắc là dượng sẽ không đoán được thân phận của chàng.” Tống Ninh Tuyết nói với giọng điệu kiêu ngạo.
Giang Siêu chỉ mới vào phủ tri châu một ngày thôi mà đã khiến cho Mộ Dung Cung đoán được thân phận. Nói ra cũng là vì Giang Siêu biểu hiện hơn người.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là do Giang Siêu không suy nghĩ kỹ về mọi mặt.
Thứ nhất, đáng lẽ khi ấy hắn nên sửa họ lại. Đương nhiên, dù có sửa họ thì cũng không có nhiều tác dụng.
Rốt cuộc hắn tới đây cùng với Tống Ninh Tuyết, ít nhiều gì cũng sẽ khiến người ta nghĩ đến Giang Siêu. Chắc là mọi người trong châu phủ đều biết mối quan hệ không bình thường giữa hắn và Tống Ninh Tuyết.
Bởi vì Tống Ninh Tuyết từng vì hắn đạp gãy chân Trịnh Thế Kinh.
Thứ hai, Giang Siêu dựa vào tài năng văn chương hơn người của mình để chinh phục hai tỷ đệ Mộ Dung Chỉ Tình và Mộ Dung Minh Hiên.
Thử hỏi, người do Tống Ninh Tuyết giới thiệu, lại có tài văn chương, muốn không nghĩ tới Giang Siêu cũng khó.
Ngay lúc ấy, Mộ Dung Chỉ Tình cũng đã nổi lên nghi ngờ rồi.
Giang Siêu vốn không ngờ mình cũng nổi danh bên châu phủ nên tính sót điểm này.
Lại nói, Tô Nguyệt Nhi có thể đoán được hắn là Giang Siêu, chắc là vì biểu hiện của chính hắn.
Có điều, hắn cũng trong lúc vô tình đẩy nhanh tiến độ của sự việc. Vậy nên hắn mới gặp Mộ Dung Cung và nhận được lời mời của Mộ Dung Cung.
Hiện giờ hắn không còn phải lo lắng thân phận bị vạch trần nữa. Bởi vì ngày mai hắn liền có thể công khai xuất hiện trước mặt mọi người.
“Tái Ông mất ngựa, nào biết họa phúc! Coi như là một điều bất ngờ ngoài ý muốn đi!” Giang Siêu bật cười.
“Tái Ông mất ngựa, nào biết họa phúc là sao?” Nghe vậy, Tống Ninh Tuyết ngẩng đầu nhìn về phía Giang Siêu.
Nàng chưa từng nghe câu nói này. Nói đúng hơn là người ở thế giới này chưa từng nghe câu nói này.
Giang Siêu bèn kể lại câu chuyện về Tái Ông mất ngựa cho Tống Ninh Tuyết nghe.
Sau khi nghe xong chuyện xưa, trong mắt Tống Ninh Tuyết lóe sáng liên tục. Nàng lại bị sự học rộng tài cao của Giang Siêu thuyết phục, và tình yêu dành cho Giang Siêu ở trong mắt nàng càng thêm đậm vài phần.
“Đã khuya rồi, ta… về đây. Nếu để biểu tỷ phát hiện ta không ở trong phòng thì sẽ lại hỏi đủ thứ.” Tống Ninh Tuyết có chút lưu luyến ngồi dậy từ trong lòng ngực Giang Siêu.
Nàng nhìn về phía Giang Siêu với ánh mắt ngại ngùng mang theo chút thấp thỏm.
Nàng sợ Giang Siêu giữ nàng lại, nhưng lại không nỡ đi về, tâm trạng cực kì mâu thuẫn. Con gái khi yêu, đương nhiên là luôn muốn ở bên cạnh người yêu rồi.
“Ừ, đi đường cẩn cận.” Tên đầu gỗ Giang Siêu gật đầu nói với Tống Ninh Tuyết.
Tống Ninh Tuyết có chút mất mát, nhưng vẫn gật đầu với Giang Siêu.
Rồi nàng đột nhiên lấy hết can đảm hôn mạnh lên mặt Giang Siêu một cái, sau đó quay người chạy trối chết ra ngoài.