Quên đi, Gia Luật Thanh cũng lười cãi nhau với những tên chưa trải sự đời này, hắn ta chỉ chờ đến khi chính những tên này cảm thấy bên mình bị thiệt hại. Đến lúc đó, hắn ta muốn xem bọn chúng có còn cười được như bây giờ nữa hay không.
“Tốt… Nếu ý chí chiến đấu của mọi người đều mạnh như thế, chúng ta sẽ tiến hành nhanh hơn nữa. Ngũ gia chúng ta mỗi bên xuất ra một vạn binh lực để cản phía sau, để chống lại Châu phủ quân của Ninh Châu phủ.”
“Dư lại lại các ra một vạn, chặn con đường mà Giang Siêu có khả năng trở về, tốt nhất là đủ để có thể mai phục, chờ đến khi Giang Siêu trở về, chúng ta sẽ vây lại bọn họ.”
“Các vị cảm thấy thế nào!”
Phương Bách Phật nhìn về phía bốn vị thủ lĩnh đại quân khác trước mặt, Tống Chân nghe vậy, là người đầu tiên gật đầu đồng ý. Dù sao thì ngũ gia bọn họ cũng đã bàn bạc xong xuôi.
Chiếm được thôn Kháo Sơn, tất cả các hạng mục kỹ thuật mọi người đều sẽ chia đầu người, mỗi một bên đều có một phần.
Đối với những tài sản khác ở thôn Kháo Sơn, đến lúc đó lại chia sau đi.
Đám người này còn chưa chiếm được thôn Kháo Sơn đã bắt đầu muốn chia cắt thôn Kháo Sơn ra rồi, cứ như chỉ cần tùy tiện là có thể chiếm được thôn Kháo Sơn ngay vậy.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu chỉ có một bên thế lực, bọn họ chắc chắn không dám một chọi một với quân Con Cháu. Nhưng bây giờ là năm thế lực, đại quân hai mươi lăm vạn người.
Cũng như Phương Bách Phật đã nói, bọn họ có sức chiến đấu gấp năm lần quân Con Cháu, đến như vậy mà vẫn còn sợ quân Con Cháu nữa thì bọn họ đúng là đồ bỏ đi.
Chính câu nói này của Phương Bách Phật làm cho bọn họ tràn đầy tự tin, cả người đều hiên ngang hơn.
Hai mươi lăm vạn đại quân dưới sự sắp xếp của Phương Bách Phật, trong nháy mắt đã chia ra mười vạn đại quân, năm vạn quân canh giữ ở nơi mà quân của Châu phủ chắc chắn phải đi qua. Còn lại năm vạn quân thì sẽ tìm chỗ mai phục Giang Siêu.
Còn mười lăm vạn quân còn lại thì sẽ chuẩn bị để đi sang thôn Kháo Sơn và bắt đầu bao vây tấn công thôn Kháo Sơn. Mười lăm vạn đại quân muốn đánh thắng được thôn Kháo Sơn, cũng không khó.
Mấy người họ thậm chí còn nghĩ là chỉ cần không đến nửa ngày, chắc chắn đã có thể chiếm được thôn Kháo Sơn rồi.
Cứ như vậy, hai mươi lăm vạn đại quân bắt đầu thẳng tiến về phía mục tiêu của mình, năm vạn quân đi về phía đèo Hàn Cốc, ở vị trí này chặn quân Châu phủ lại là địa phương thích hợp nhất rồi.
Năm vạn quân khác thì đi đến đường núi Lộc Giác ở phía bắc của huyện An Khánh, đây là nơi mà Giang Siêu phải đi qua lúc trở lại thôn Kháo Sơn.
Chỉ cần mai phục ở chỗ đó, Giang Siêu và hai vạn quân Con Cháu của hắn rất có thể sẽ không thể trở lại thôn Kháo Sơn nữa.
Mười lăm vạn đại quân còn lại, năm bên thế lực mỗi bên có ba vạn quân dưới trướng, bọn họ mênh mông cuồn cuộn đi đến thôn Kháo Sơn, mười lăm vạn quân, chỉ sợ dùng số người xếp lên cũng có thể lấy được thôn Kháo Sơn rồi.
Rất nhanh sau đó, mười lăm vạn quân chỉ dùng nửa ngày đều đã có mặt ở trước thôn Kháo Sơn. Ban đầu, huyện An Ninh cũng chỉ cách thôn Kháo Sơn chưa đến một canh giờ đi đường đi.
Nhưng vì quân đông nên di chuyển cũng chậm hơn rất nhiều. Trên đường còn phải đề phòng có quân đội đến đánh lén, bởi vậy quá trình hành quân cũng chậm hơn khá nhiều rồi.
Dù vậy khi bọn họ đến tuyến phòng ngự thứ nhất của thôn Kháo Sơn thì đã là buổi trưa rồi. Gia Luật Thanh nhìn thấy tuyến phòng ngự thứ nhất của thôn Kháo Sơn, đó là một cái tường thành rất dài. Hắn ta thấy rất kinh ngạc.
Từ khi Bình Nhạc quân thua trận đến nay cũng chỉ từ nửa tháng đến hai mươi ngày, hắn ta nghĩ thế nào cũng không hiểu, tuyến phòng ngự thứ nhất của thôn Kháo Sơn sao lại biến thành như thế này rồi.
Tường thành kiên cố này dù chỉ cao ba bốn mét, nhưng nếu muốn ngăn cản đội kỵ binh thì quá dễ dàng.
Nói cách khác, tường thành trước mắt đã làm cho đội kỵ binh của bọn họ trở nên vô dụng. Hơn nữa, dù dựa vào số người tấn công, cũng không có cách nào phá tan được tuyến phòng ngực thứ nhất.