Giang Siêu sờ lên gương mặt vẫn còn chút ấm áp, trong lòng dâng lên cảm giác không nói nên lời. Hắn mỉm cười rồi đi theo ra ngoài.
Hắn nhìn thấy bóng dáng của Tống Ninh Tuyết thì đi theo sau nàng, cũng không để nàng phát hiện ra mình.
Mặc dù nơi này là phủ tri châu, nhưng trong lòng Giang Siêu vẫn hơi lo lắng. Mãi cho đến khi xác định Tống Ninh Tuyết đã đi vào trong viện, hắn mới xoay người trở về.
Hắn đi không bao lâu, bóng dáng Tống Ninh Tuyết xuất hiện ở cửa vào nội viện, nàng nhìn về hướng Giang Siêu rời đi, nụ cười ngọt ngào hiện lên trên gương mặt. Nàng lẩm bẩm nói:
"Quà là một tên ngốc, đồ ngốc!"
Nàng mỉm rồi đi vào nội viện.
Sáng hôm sau, Giang Siêu thức dậy từ rất sớm. Hắn ra ngoài sân đánh một bộ quyền, nha hoàn mang nước lên để hắn rửa mặt.
Lúc Giang Siêu vừa rửa mặt xong, một loạt tiếng bước chân truyền tới từ ngoài cửa, âm thanh đó dừng lại ở một nơi cách tiền viện không xa.
Ánh mắt Giang Siêu khẽ thay đổi, hắn nhìn ra bên ngoài, xuyên qua cửa phòng, thấy Mộ Dung Chỉ Tình đang đứng trong viện, sau lưng nàng ta còn có hai nha hoàn.
Vẻ mặt nàng ta phức tạp nhìn về phía cửa phòng, trong lúc do dự, nàng ta dừng bước lại không tiến lên phía trước nữa.
Giang Siêu đứng lên sau đó bước ra ngoài, lúc nhìn thấy hắn, Mộ Dung Chỉ Tình liền há miệng ra, nhưng lời vừa tới bên miệng lại không có âm thanh nào thốt ra.
“Sao thế? Mộ Dung tiểu thư, có chuyện gì à? Tại sao một đại tiểu thư như cô lại đi tới viện của một kẻ phẩm hạnh suy đồi như ta, đây là đang định gây khó dễ chuẩn bị đuổi ta đi à?”
Giang Siêu bình tĩnh nhìn về phía Mộ Dung Chỉ Tình, giọng nói của hắn lạnh nhạt, lộ ra vẻ phiền chán.
Nghe vậy, gương mặt Mộ Dung Chỉ Tình lập tức đỏ lên. Nàng ta biết Giang Siêu vẫn đang tức giận vì chuyện này hôm qua.
Mặc dù lời nói của Giang Siêu khiến cho nàng ta cảm thấy khó chịu, nhưng nàng ta vẫn tỏ vẻ không nghe ra ý của hắn.
Nàng ta hành một lễ với Giang Siêu, biểu cảm thận trọng nói.
"Giang tiên sinh đại lượng, ngày hôm qua, Chỉ Tình quả thực đã thật lễ, hiểu lầm tiên sinh. Bây giờ Chỉ Tình xin được thỉnh tội với tiên sinh, mong tiên sinh có thể tha thứ cho sai lầm của Chỉ Tình ngày hôm qua.”
Giang Siêu nghe vậy, dáng vẻ thận trọng của nàng ta khiến cho hắn cảm thấy chút chút ngại ngùng. Dù sao đối phương cũng đã thật lòng tới nhận lỗi, hắn cũng không tiện nắm mãi không buông.
Hơn nữa, lúc đó, hắn cũng để người ta phải chờ mấy canh giờ, lại còn mang đệ đệ của người ta đi dạo thanh lâu, nàng ta không hiểu lầm mới là lạ.
"Thôi bỏ đi, chuyện này, ta cũng có lỗi. Nếu lúc ấy ta có thể báo với cô một tiếng, cũng sẽ không dẫn tới chuyện hiểu lầm lớn như vậy, chuyện đã qua cứ để nó trôi qua là được.”
Giang Siêu phất tay nói với Mộ Dung Chỉ Tình.
Mộ Dung Chỉ Tình nghe vậy, trên mặt nàng ta liền lộ ra mấy phần ý cười. Nàng ta lại hành một lễ nữa với Giang Siêu rồi nói:
"Tiên sinh đại lượng, Chỉ Tình xin tạ ơn tiên sinh, Chỉ Tình sẽ ở đây đợi tiên sinh ăn sáng xong, lát nữa chúng ta sẽ bàn bạc một lát về chuyện học tập sau này của Minh Hiên.”
Nghe vậy, Giang Siêu nhíu mày, vẻ khác thường hiện lên trong ánh mắt hắn.
Chuyện hắn đi tới châu phủ được được giải quyết, hơn nữa, hiện giờ Mộ Dung Cung lại điều hắn làm đệ nhất sư gia.
E là hắn không dạy học cho Mộ Dung Minh Hiên được, hắn cũng không có thời gian.
"Điều này... Chỉ sợ là không được...” Giang Siêu có chút khó xử nhìn về phía Mộ Dung Chỉ Tình.
Nghe vậy, gương mặt Mộ Dung Chỉ Tình lập tức hiện lên sự lo lắng và căng thẳng.
"À.. Tiên sinh, ngươi đây là còn đang giận Chỉ Tình à? Nếu tiên sinh vẫn chưa hết giận, ngươi có thể đánh Chỉ Tình hay mắng Chỉ Tình vài câu cũng được, chỉ cần tiên sinh không rời đi... Chỉ Tình đều đồng ý hết."
Nàng ta cho rằng Giang Siêu vẫn chưa hết giận, hắn sắp sửa rời đi.