Chương 6: Cá lọt lưới
Giang Siêu đấy thi thể xuống đất, vọt tới trước mặt Tô Đại Toàn đang ngơ ngác, bụm miệng Tô Đại Toàn lại, giơtay chém xuống.
Tô Đại Toàn lập tức bị chém trúng cổ, thân thể run rẩy ngã xuống.
Máu tươi chảy đầy đất, may mà Giang Siêu ra tay rất nhanh, nên hai người kia không kịp hét thảm thiết.
Giang Siêu kéo thi thể ra tới cửa sân, rồi tạt nước rửa sạch máu tươi trước cửa phòng, sau đó cầm dao chẻ củi đi về phía nhà của Tô Đại Toàn.
Chắc là người đàn bà của Tô Đại Toàn cũng có liên quan đêh chuyện này.
Người cũng đã giết rồi, vậy thì khống thể tha cho Lưu Xuân Hoa, nếu không bà ta ầm ĩ đến chỗ núi Mạo Nhân thì phiền phức lắm.
Giang Siêu vừa đi ra ngoài, trong đống cỏ khô gần đó có một bóng dáng chui ra, chính là Lưu Xuân Hoa.
Bà ta biết trượng phu và tứ đương gia đi giết người. Bà ta sợ máu nên trốn xa xa, không ngờ nhờ vậy mà thoát chết.
Lúc Giang Siêu đẩy thi thể ra cửa, nhờ ánh trăng chiếu rọi bà ta phát hiện có gì đó không ổn, bèn vội vàng trốn đi.
Chờ Giang Siêu đi rồi, bà ta mới chạy tới bên cạnh thi thế trượng phu, ôm cơ thế còn chút độ ấm của trượng phu, đôi mắt đầm nước.
Tới tận lúc này, bà ta còn chưa dám tin Giang Siêu là ké giết người.
Một thằng ngày thường hèn nhát lại vô dụng, trớ nên vững vàng bình tĩnh, quyết đoán giết người.
Giết hai tên cường tráng mà chỉ cần giơ tay chém xuống là xong.
Bà ta biết Giang Siêu chắc chắn là đi giết mình. Bà ta lau nước mắt, nhìn lại thi thể trượng phu lần nữa, trong mắt lộ ra vé ác độc.
“Ông yên tâm, ta chắc chắn sẽ báo thù cho ông! Ta muốn Giang Siêu nợ máu trả bằng máu!”
Bà ta nghiến răng nghiến lợi thốt ra vài chữ, rồi quay người chạy ra khỏi thỏn, bây giờ còn không trốn thì mạng sống cũng sẽ không có.
Bên này, Giang Siêu đã tớì nhà Tỏ Đại
Toàn. Nhà bọn họ chỉ có hai người, nhưng lúc này lại không nhìn thấy Lưu Xuân Hoa.
Giang Siêu thay đổi ánh mắt, vậy là lúc Tô Đại Toàn và tứ đương gia đi giết người, chắc chắn là Lưu Xuân Hoa cũng có đi theo.
Sau khi về đến nhà, Giang Siêu phát hiện có người chạm vào thi thể Tô Đại Toàn.
Giang Siêu hơi bực bội. Lưu Xuân Hoa là con cá lọt lưới, chuyện trớ nên phiền phức hơn rồi.
Chắc chắn là bà ta sẽ đến núi Mạo Nhân truyền tin tức, và đám người kia sẽ tới đây trả thù.
Hắn có thể bỏ đi luôn, nhưng còn tỷ muội Tô Miên Miên thì phải làm sao bây giờ?
Nếu đã đjnh chăm sóc hai tỷ muội cả đời, thì hắn không thể bỏ mặc các nàng được.
Hơn nữa, có khi cả thôn cũng sẽ bị liên lụy.
Dù sao thì cũng chỉ có thể chờ tới ngày mai mới bàn lại chuyện này được.
Sáng ngày hôm sau, nhân lúc hai tỷ muội chưa thức dậy, Giang Siêu đi tới nhà trướng thôn một chuyến.
Có một số chuyện vần nên bàn trước với trường thôn thì tốt hơn.
Sau khi biết Tỏ Đại Toàn thỏng đồng với bọn cướp, trướng thôn không hề ngạc nhiên một chút nào, bời vì chuyện này không phái là bí mật ởtrong thôn.
Tô Đại Toàn vần luôn có mối quan hệ thân thiết với bọn cướp. Ngoại trừ nộp thuế cho quan phủ, thì trong thôn còn phải nộp lương thực cho bọn cướp núi Mạo Nhân.
Tô Đại Toàn chính là tên đàn em thu lương thực mà bọn cướp xếp vào trong thốn.
Tại sao Tô Đại Toàn lại có thể hoành hành ngang ngược trong thôn? Ngoại trừ bởi vì ông ta cao to cường tráng, còn bới vì ông ta có chỗ dựa là bọn cướp.
“Giang Siêu à, chuyện này phiền phức lẳm, ngươi mau dẫn tỷ muội Miên Miên chạy trốn đi!” Trưởng thồn thở dài, vổ nhẹ vaỉ Giang Siêu.
Giết tứ đương gia của bọn cướp, tất nhiên bọn cướp sẽ không chịu để yên. Một khi bọn cướp trả thù, Giang Siêu và tỷ muội Tô Miên Miên chắc chắn sẽ phải chết.
Trường thôn tốt bụng muốn khuyên
Giang Siêu chạy trốn.
“Trướng thôn, bây giờ không phải là chuyện bọn ta có chạy trốn hay khỏng, ông còn nhớ chuyện nửa năm trước không?” Giang Siêu nhíu mày nói với trường thón.
Nửa năm trước là lúc gặt hái lương thực giữa lập thu, thôn Giang Hà ờ gần đây bời vì mùa màng không tốt, ngay cả thuế nộp quan phủ cũng không đú.
Tới khỉ bọn cướp thu lương thực, thôn bọn họ không có lương thực để giao ra, rất nhiều thôn dân bị đánh đập, có một người trong số đó phản kháng, chỉ là làm một tên cướp bị thương thói, vậy mà cá thôn gần một trăm người bị giết sạch sẽ trong một ngày.
Bới vì chuyện này cho nên các thỏn xung quanh đều bị dọa sợ, không một ai dám phản kháng nữa.
Lần này người mà Giang Siêu giết là tứ đương gia, núi Mạo Nhân sao có thể bỏ qua, khả năng giết cả thôn là rất cao.
“ơ… vậy chẳng phái là thôn chúng ta sắp có tai họa ngập đầu rồi! Chuyện này… haizz…”
Nghe vậy, trưởng thốn lập tức hoang mang lo sợ. Lúc này ông ấy mới nhớ tớì sự
tàn nhẫn của bọn cướp.
“Trướng thôn, ông tạm thời đừng hoảng hốt, bây giờ hãy cho vài người giúp ta đưa thi thế bọn họ tới quan phủ trước đi.” Giang Siêu gật đầu nói với trường thồn.
Bọn cướp sẽ tới trả thù, nhung hiện giờ quan trọng nhất là dùng thi thể bọn họ đi quan phủ đổi tiền.
Vậy thì hắn mới có cách đối phó bọn cướp.
Thỉ thể tứ đương gia bọn cướp trị gỉá năm mươi lượng. Nếu bắt sống thì có thế đổi được một trăm lượng.
Chỉ là Giang Siêu không muốn bắt sống, người chết sẽ bớt đe dọa đến cuộc sống hiện giờ của hắn hơn. Huống chi với hắn mà nói, thêm năm mươi lượng và bớt năm mươi lượng cũng không khác gì nhiều.
Nghe vậy, trường thôn ngạc nhiên nhìn về phía Giang Siêu, dường như không thể tin nổi trong tình cảnh này mà Giang Siêu còn có thể bình tĩnh như thế, càng không thể tin nổi Giang Siêu có thể giết chết tứ đương gia bọn cướp và Tô Đại Toàn chỉ bằng bản thân mình.
Trường thôn hiện gỉờ đã không còn cách
nào đặt Giang Siêu và thằng quỷ vô dụng lười biếng kia cùng nhau được nữa.
Ông ấy mơ hồ mà nảy sinh cảm giác ỷ lại Giang Siêu. Có lẽ là vì cái loại khí thế xa lạ toát ra từ trên người Giang Siêu ảnh hường đến ông ấy.
“ừ, ta đì xếp người ngay đây!” Trưởng thôn gật đầu, vội vàng đi tìm người.
Phần lớn thanh niên khỏe mạnh trong thôn vì không nộp thuế nổi nên đi quân dịch. Trong thôn chỉ còn lại trung niên hơn năm mươi tuổi, thiếu niên dưới mười sáu tuổi và hơn ba mươi người thanh niên khỏe mạnh.
Trướng thôn nhanh chóng tìm được một thiếu niên tên A Sinh mười lăm tuổi.
Trưởng thôn tự mình đánh xe lừa, chờ A Sinh và Giang Siêu đưa haỉ thi thể tới huyện nha.
Sau khi biết chuyện này, huyện thừa tự mình đi xem xét thi thể, rồi vui vẻ mà làm cấp dưới phát tám mươi lượng tiền thường.
Quan phủ vân luôn đau đầu về nạn trộm cướp quanh huyện An Ninh.
Nhất là trong nhũng ngày gần đây, An Ninh quận chúa tiếp quản đất phong, một
lòng muốn loại bỏ nạn cướp, nên có vài lần ra lệnh cho huyện An Ninh diệt cướp.
Chẳng qua là huyện An Ninh khỏng có quân đội đóng giữ, chỉ dựa vào sai dịch của huyện nha thì làm sao có thế hoàn thành được nhiệm vụ.
Lúc này Giang Siêu lại đưa hai thỉ thể tới, làm cho bọn họ có thể tạm thời báo cáo kết quả nhiệm vụ.
Thậm chí huyện thừa có thể nhân cơ hộì này mà lên chức, vậy nên đưa tiền rất sòng phẳng.
Sau khi giao thi thế xong, Giang Siêu cho thôn trưởng và A Sinh mỗi người một lượng xem như phí vất vả.
Trưởng thôn vốn đĩ nói sao cũng không lây. Nhưng dưới sự kiên trì của Giang Siêu, ỏng ấy đã nhận tiền.
Một lượng bạc cũng đủ đế nộp một năm thuế cho hai người trưởng thành trong nhà.
Người sống dựa thôn năm nào cũng phải sốt ruột về nộp thuế, vậy nên trưởng thôn không từ chối nữa.
Tiếp theo, Giang Sỉêu đi tới tiệm thuốc tìm mua tiêu thạch và lưu huỳnh. Hai thứ này
ở thời cổ đại đều được đạo sĩ dùng đế luyện đan, có thể mua được hết ở tiệm thuốc.
Cả đám Giang Siêu chạy khắp nơi trong huyện, gần như mua hết tiêu thạch và lưu huỳnh, rồi mua thêm khá nhiều than củi và dầu hỏa dễ cháy.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK