Chương 45: Giết kẻ địch
Kiếm của nàng va chạm vào đao của đối phương. Lực lượng mạnh mẽ từ đao đánh lệch kiếm của nàng. Nàng bị lực lượng mạnh mẽ bắn ngược, buộc phải lùi ra sau mấy bước, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Hoàng Bá Thiên nổi giận, lại chém một đao về phía Tống Ninh Tuyết, Tống Ninh Tuyết đành phải giơ kiếm chặn lại. Keng… keng…
Hoàng Bá Thiên chém liên tục, nàng cũng chặn liên tục, càng chặn càng cố hết sức. Thực lực của Hoàng Bá Thiên cao hơn nàng, nàng có thể chặn liên tục vài chiêu đã là rất tốt rồi.
Thấy cảnh này, Giang Siêu muốn đỉ tớì giúp nàng, nhưng lại bị thanh niên kia cản lại.
Thực lực của đối phương cũng không kém. Nếu không phải có hắn ta vừa mới ra tay thì Giang Siêu và Tống Ninh Tuyết đã giết chết Hoàng Bá Thiên rồi.
Lúc này, rõ ràng là thanh niên kia muốn dây dưa với Giang Siêu, đế Hoàng Bá Thiên rảnh tay giải quyết Tống Ninh Tuyết.
Một khỉ Tống Ninh Tuyết bị giết rồi, thì một mình Giang Siêu rất khó đối phó với hai
người Hoàng Bá Thiên và thanh niên.
Khi ấy, tình hình chiến đấu sẽ bất lợi với bên phía mình.
Trước ngực truyền đến cơn đau âm ỉ, Giang Siêu biết mình kiên trì không được bao lâu nữa.
Rõ ràng là hắn sắp hao hết thể lực, thân thế vần còn rất yếu. Bây giờ, hắn cần phải giải quyết thanh niên kia trước, rồi lại đì góp sức với Tống Ninh Tuyết đối phó Hoàng Bá Thiên.
Nhân lúc thanh niên chém đao tới, Giang Siêu quát lớn một tiếng, rót lực lượng vào trên thân đao, kết hợp cả chiêu thức lần lực lượng.
Hắn chém đao về phía thanh niên, lực lượng xuyên qua thân đao làm cho lực đánh từ đao mạnh gấp đôi. Hắn lợi dụng quyền pháp kích thích tiềm năng toàn thân.
Nếu không thể đánh thắng đối phương bằng một chiêu này thì chuyện sẽ phiền phức lắm. Bới vì hiện giờ Tống Ninh Tuyết đang gặp nguy hiếm, hắn chỉ có thế dùng hết sức đánh ra một chiêu rồi mới đi cứu nàng được.
May mà lần này có Tống Ninh Tuyết đi cùng. Nếu không chỉ dựa vào một mình hắn, mà gặp thanh niên trước mắt và Hoàng Bá
Thiên, thì chắc là sẽ thua cuộc, và hẳn cũng sẽ chết ngay tại chỗ. Dù thế nào đi nữa, hắn cũng sẽ không để cho Tống Ninh Tuyết xảy ra chuyện ngay trước mắt hắn.
“Chémí” Hắn hét to một tiếng, chém đao về phía đầu thanh niên.
Thanh niên giơ đao lên đỡ. Keng…
Một tiếng va chạm giòn tan vang lên, đao của đối phương và đao của Giang Siêu đánh vào nhau. Đao trên tay thanh niên bị đao của Giang Siêu chém gãy.
Đao của Giang Siêu là sắt tinh luyện, làm sao đao của thanh niên có thế so sánh được.
Lúc này, đao sắp chém xuống đầu thanh niên, thanh niên vô thức nghiêng đầu tránh sang một bên.
Đao chém xuống từ bên tai phải, chém đứt tai phải và da mặt đối phương, sâu tới mức có thể thấy được xương cốt, rồi chém xuống tớỉ tận vai đối phương.
Nếu không phải trong lúc nguy hiểm, đối phương dùng tay bắt cây đao, thì chắc là một đao kia đã chém đứt nửa người đối phương.
Dù vậy, thanh niên cũng bị chém trúng
vai, máu tươi chảy ròng. Hắn ta quát lên một tiếng, đá một chân về phía Giang Siêu.
Giang Siêu giơ chân đá lại, chân hai người va chạm trên không trung, thanh niên mượn lực lượng từ sự va chạm để bay ngược ra ngoài.
Hẳn ta đâm trúng vài người, rồi đứng dậy chạy lùi ra sau, chỉ trong chớp mắt đã trốn ra ngoài sơn trại.
Thanh niên sợ hãi sự mạnh mẽ của Giang Siêu. Nếu không phải vừa rồi hắn ta phản ứng mau, thì chắc là đã chết dưới đao của Giang Siêu.
Dù vậy, hắn ta cũng bị thương nặng, đồng thời bị hủy dung.
Xương cốt nửa bên mặt có thể thấy bằng mắt thường, lổ tai bị chém đứt, tay phải chắc là tàn phế.
Dưới một đá cúa Giang Siêu, hắn ta lùi ra liên tục, mớ to miệng thở dốc, trong mắt toát ra vẻ sợ hãi.
Một chiêu vừa rồi gần như tiêu hao hết sức lực cúa hắn ta. Nếu bị đôì phương chặn được và đánh trả thì rất có khả năng hắn ta sẽ chết.
Có điều, may mà đao của hắn ta rất sắc bén, một đao chém gãy đao trên tay đối phương. Nếu không thì khó có thể nói ai thắng ai thua trong chiêu mới vừa rồi.
“Gia Luật Thanh, ngươi mẹ nó thế mà lại vứt bỏ ta đế chạy trốn, ta mẹ nó… ngươiI”
Bên này, Hoàng Bá Thiên dùng một chiêu đánh lùi Tống Ninh Tuyết, thấy thanh niên chạy trốn thì giận dữ quát mắng.
Ngay lúc gã hét to, Giang Siêu giơ đao chém tới.
Thanh niên chạy trốn, chỉ còn lại Hoàng Bá Thiên, vậy là dề giải quyết rồi.
Đám cướp xung quanh thấy cảnh này thì vội vàng chạy tới giúp đỡ, nhưng lại bị người trong đội bảo vệ thôn ngăn cản.
Ai cũng biết Hoàng Bá Thiên là mấu chốt của thắng thua. Mọi người đều tranh thủ thời gian cho Giang Siêu và Tống Ninh Tuyết.
Tiêhg giết chóc vang lên khắp nơi, phần lớn người trong đội bảo vệ thôn đều là người mới, sức chìêh đấu kém hơn đám cướp một chút.
Từ lúc bắt đầu tấn công vào sơn trại cho đến tận bây giờ, đã có khoảng bốn năm mươi
người bị thương, trong đó còn có vài người chết.
Nếu không có Giang Siêu và hộ vệ quận vương phủ thì số người chết sẽ nhiều hơn nữa. Dù vậy, van không có ai lùi ra phía sau, mọi người đều nổi máu chỉêh đấu.
Càng chiến đấu, người trong đội bảo vệ thôn càng thành thạo. Trải qua trận chiến lần này, đội bảo vệ thỏn xem như là trường thành lên.
Đám cướp bị đội bảo vệ thôn chặn lại, Giang Siêu và Tống Ninh Tuyết vội vàng ra tay với Hoàng Bá Thiên.
Hai người phối hợp với nhau lập tức làm cho Hoàng Bá Thiên luống cuống tay chân.
Khi Tống Ninh Tuyết lại đâm trúng tay Hoàng Bá Thiên, Giang Siêu một đao chém bay cây đao lớn trên tay Hoàng Bá Thiên.
Sau đó, Giang Siêu nhân cơ hội bước lên một đao chém đầu Hoàng Bá Thiên. Dưới sự ngạc nhiên của đám cướp, Hoàng Bá Thiên bị Giang Siêu một đao chém đứt đầu.
“Hoàng Bá Thiên đã chết! Ai bỏ vũ khí đầu hàng sẽ được tha chết!” Giang Siêu nắm đầu Hoàng Bá Thiên, hét to với đám cướp
xung quanh.
Người trong đội bảo vệ thôn cũng hét to lên: “Bỏ vũ khí tha chết!”
Từng tiếng hét to vang lên giống như nổi trống, đám cướp nghe mà rất sợ hãi.
Lúc này, khỉ thấy đầu của Hoàng Bá Thiên, đám cướp xung quanh lập tức mất hết ý chí chiến đấu, vứt bỏ vũ khí trên tay, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống đất.
Người trong đội bảo vệ thôn vội vàng chạy lên đoạt vũ khí, ra lệnh cho đám cướp hai tay ôm đầu, rồi trói từng người từng người lại.
Nếu tiếp tục đánh thì có thể giết sạch đám cướp. Nhưng làm vậy thì chắc là đội bảo vệ thôn cũng sẽ thương vong nặng nề.
Giang Siêu không muốn hao hết một chút của cải mà khó lắm mới tích lũy được ngay tại đây.
Hơn nữa, đám cướp cũng không phải là kiểu người chuyện ác nào cũng làm. Bọn họ chỉ là gia nhập ổ cướp lâu rồì, mưa dầm thấm đất trớ nên giống số đông.
Chiến đấu bên này đã kết thúc, A Sinh và Lâm Bân cũng chạy vào trong sơn trại từ phía
hai bên.
Đám cướp nhanh chóng bị trói lại.
Những kẻ ẩn núp xung quanh cũng bị lỏi ra ngoài. Lần này bắt được hơn hai trăm tên cướp làm tù binh, số còn lại gần như đều đã chết. Kẻ không chết thì cũng bị thương, có hơn một trăm người bị thương.
Giang Siêu vốn định trực tiếp chém chết đám bị thương. Nhưng mà nếu làm vậy, đám tù binh sẽ nảy sinh tâm lý sợ hẫỉ, gây ra chuyện nữa thì phiền phức lắm.
Bên phía mình có hơn sáu mươi người bị thương, chín người chết, bảy người bị thương nặng, còn lại đều là bị thương nhẹ. Kết quả này coi như là không tệ.
Hắn cho người đưa người bệnh về thôn Kháo Sơn chữa bệnh, rồi lại cho người áp giải tù binh về thôn Kháo Sơn. Hắn muốn thử xem có thể thu phục đám cướp hay không, nhân tiên thẩm vấn vài tên cầm đầu đám cướp.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK