Mục lục
(Nháp) Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê - Đặng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đông Ly Ưng vẻ mặt nghiêm túc nói với Đông Ly Sơn.

Hắn ta phải giải thích cho mọi người nghe chiến lược của mình. Cho dù là kỷ luật nghiêm minh, bọn họ chỉ cần phục tùng mệnh lệnh là được.

Nhưng mà vẫn phải để cho mọi người hiểu được rõ ràng mục đích của chiến lược. Nếu không mọi người sẽ có chút mờ mịt.

Nghe xong lời nói của Đông Ly Ưng, mọi người đều gật đầu. Với trạng thái hiện giờ của bọn họ, cách tốt nhất chính là đợi màn đêm buông xuống.

Bọn họ chỉ cần nhảy vào mặt trận của kẻ địch và gây ra hỗn loạn, Giang Siêu đang ở trong thôn Kháo Sơn sẽ nhân cơ hội đánh ra ngoài, kết quả là đám cướp sẽ không còn xoay ngược tình thế nữa.

Vấn đề là dưới màn đêm, bọn họ có cơ hội để đánh lén hay không. Rốt cuộc thì càng là lúc này, càng sẽ khó đánh lén.

Nhưng dù thế nào đi nữa thì Đông Ly Ưng cũng sẽ sáng tạo cơ hội đánh lén.

Thời gian dần trôi qua, Giang Siêu nhìn Trương Thông dưới tường thành. Lúc này, hắn gọi Tô Miên Miên, Tô Tiểu Thảo, Tống Ninh Tuyết và Mộ Dung Chỉ Tình ăn cơm.

Đương nhiên là không thể thiếu rượu rồi. Giang Siêu cố ý nâng ly với kẻ địch bên dưới tường thành, khóe môi hiện lên ý cười giễu cợt.

Vẻ mặt của hắn chọc giận đám cướp dưới tường thành. Nhưng lại không một ai dám tấn công vào thành, bởi vì bọn họ sợ hãi lựu đạn.

Sắc mặt Trương Thông cũng cực kì âm trầm. Nhưng rất nhanh sau đó, Trương Thông nở nụ cười khinh thường mang theo vẻ chế giễu.

Chờ khi viện binh của hắn ta tới đây thì đám người Giang Siêu ở trên tường thành chỉ có một con đường chết. Đến lúc ấy, hắn ta muốn nhìn xem Giang Siêu có còn tâm trạng cười đắc ý hay không.

Bầu trời dần dần tối sầm. Thấy đêm đen đã tới, Trương Thông yêu cầu mọi người thắp đèn trong doanh trại.

“Truyền lệnh chia ra từng nhóm nghỉ ngơi, phái thêm người tuần tra xung quanh, tối nay tuyệt đối không thể lơ lỏng. Chờ lúc viện binh tới là lúc chúng ta tấn công vào thành, để đám Giang Siêu trở tay không kịp.”

Trương Thông ra lệnh với cấp dưới, còn bản thân hắn ta thì dời mắt nhìn lên tường thành cũng đã được thắp đèn và đám người Giang Siêu đang đứng dưới ánh đèn.

Hắn ta từ từ cười giễu cợt. Hắn ta rất bất ngờ khi Giang Siêu không có động tĩnh gì cả. Hắn ta không hiểu nổi Giang Siêu lấy đâu ra can đảm mà có thể bình tĩnh như bây giờ.

Chẳng lẽ thằng nhãi kia không biết mình đi tìm viện binh sao? Viện binh đến là ngày chết của đám người Giang Siêu đến, vậy mà hắn còn bình tĩnh cho ai xem?

Lúc này, sắc trời càng ngày càng đen, tính theo thời gian hiện đại thì đã gần tám giờ tối.

Trương Thông ngáp một cái. Hắn ta định đi ngủ, dù sao thì còn khoảng mấy giờ nữa viện binh mới đến, chắc khoảng nửa đêm mới đến.

Bây giờ ở đây lôi kéo với Giang Siêu cũng không có ý nghĩa gì, thà rằng đi ngủ một giấc cho khỏe, để khi viện binh đến mới có tinh thần đánh thôn Kháo Sơn.

Hắn ta quay đầu lại nhìn Giang Siêu với ánh mắt giễu cợt, rồi quay người đi vào lều.

Thấy Trương Thông đi rồi, trong mắt Giang Siêu hiện lên vẻ gì đó là lạ. Hắn nhìn sang Tô Miên Miên và Tô Tiểu Thảo, rồi vuốt nhẹ đầu các nàng, dịu dàng nói: “Các nàng đi về nghỉ ngơi đi, cứ giao nơi này cho ta. Yên tâm, có ta ở đây, không ai có thể đi vào thôn Kháo Sơn. Chờ khi ngày mai các nàng thực dậy, chuyện nơi này đã giải quyết xong rồi.”

Nghe vậy, Tô Miên Miên mở miệng định từ chối. Nàng muốn ở bên cạnh Giang Siêu. Nàng sợ Giang Siêu xảy ra chuyện.

Rốt cuộc hiện giờ bọn họ phải đối mặt với đám binh cướp nhiều gấp mấy lần quân Con Cháu thôn Kháo Sơn. Hơn nữa, dường như đám cướp kia còn đi mời chi viện.

Nàng không biết Giang Siêu có đánh lại đám binh cướp kia không. Nếu lỡ…

Nàng không dám nghĩ đến hậu quả. Nếu Giang Siêu thật sự xảy ra chuyện thì chắc là tỷ muội các nàng sẽ không còn hy vọng và can đảm sống sót.

Tô Miên Miên vừa mở miệng, Giang Siêu đã dùng tay che miệng nàng lại, trong mắt hiện lên vẻ dịu dàng lại kiên quyết: “Nghe lời, nhất định phải tin ta…”

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Giang Siêu, Tô Miên Miên tuy còn rất lo lắng, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng Giang Siêu.

Nàng biết mình tiếp tục ở đây, không chỉ không giúp được gì nhiều, ngược lại còn gây thêm phiền cho Giang Siêu.

Nàng ngoan ngoãn gật đầu, nhỏ giọng vâng một tiếng. Nàng ôm muội muội đang rưng rưng nước mắt nắm chặt áo Giang Siêu, rồi nàng cũng không nhịn được mà chảy nước mắt.


Giang Siêu đau lòng lau nước mắt cho hai tỷ muội, rồi dặn dò Mộ Dung Chỉ Tình và Tống Ninh Tuyết: “Các nàng cũng trở về đi, nhân tiện đưa hai nàng ấy trở về, chăm sóc tốt cho hai nàng ấy, cũng chăm sóc tốt cho chính mình.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK