Mục lục
(Nháp) Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê - Đặng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bọn họ thế mà lại muốn buộc Giang Siêu nghe lời, đúng là đâm vào miệng súng, đi tìm chết mà.

Có điều, sau cơn hoảng hốt, đám người Lưu Lục hồi hồn lại, trong mắt hiện lên vẻ giận dữ và tàn nhẫn.

“Giang tiên sinh, hiện giờ bọn ta không phải một người, bọn ta đại biểu cho binh lính của cả bốn lữ đoàn quân Con Cháu, ngươi không thể bắt bọn ta được!” Lưu Lục vội vàng lên tiếng đe dọa Giang Siêu.

Hắn ta muốn dựa vào đám binh lính sau lưng mình khiến Giang Siêu kiêng kị.

Có điều, khi hắn ta vừa nói xong, hắn ta thấy trên tay Giang Siêu có thêm một thứ đen tuyền, sau đó là đùng một tiếng…

Trước ngực hắn ta có máu tươi bắn ra. Hắn ta ngạc nhiên lại hoảng sợ nhìn về phía Giang Siêu, trong nhất thời chưa kịp phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra.

Cho đến khi trên ngực truyền đến cơn đau đớn và ý thức dần chìm vào bóng tối, hắn ta mới biết hắn ta bị Giang Siêu giết.

Hắn ta không biết Giang Siêu dùng loại ám khí nào mà khiến hắn ta không kịp trốn tránh, và Giang Siêu chỉ cần giơ tay lên là có thể giết chết hắn ta.

Vài tên tướng lĩnh mới lên tiếng lúc nãy cũng bị Giang Siêu bắn chết. Mấy tên tướng lĩnh vừa định nói chuyện lập tức ngậm chặt miệng, ngoan ngoãn đứng yên cho chiến sĩ tộc Dạ Lang trói lại.

Về phần mấy nghìn binh lính ầm ĩ phía sau, bọn họ sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, ánh mắt khi nhìn Giang Siêu chỉ còn lại sợ hãi. Bọn họ không thể ngờ được rằng Giang Siêu lại quyết đoán và tàn nhẫn như vậy.

“Đông Ly Ưng, bảo bọn họ ngoan ngoãn tập hợp, ai dám cãi lời quân lệnh thì cứ giết…” Giang Siêu lạnh lùng nói.

Đông Ly Ưng đang đợi lệnh nãy giờ lập tức gọi đám quân Con Cháu phía sau mình đi lên đám binh lính đối diện.

Trong chớp mắt, bọn họ đã bao vây đám binh lính kia.

Bởi vì vẫn luôn đề phòng đám binh lính kia phản, cho nên Đông Ly Ưng đã chuẩn bị sẵn hết mọi việc liên quan, hôm nay vừa lúc dùng tới.

Thấy mình bị bao vây, mấy nghìn tên gây chuyện lập tức bị dọa sợ. Đám bọn họ là thật sự muốn quy thuận triều đình.

Những người không tới đây là không thích thú gì với chuyện quy thuận triều đình. Nguyên nhân chủ yếu là bọn họ đã quen với cuộc sống ở thôn Kháo Sơn, và các lớp giáo dục tư tưởng cũng có được kết quả khá tốt.

Ít nhất thì sau lớp giáo dục tư tưởng, hơn ba vạn binh lính không có lòng trung thành, đã có hơn hai vạn binh lính có lòng trung thành.

Còn hơn tám nghìn binh lính kia, xem như là một đám cứng đầu nhất. Bọn họ thật sự muốn quy thuận triều đình để đổi vinh hoa phú quý, vậy nên có thể giao bọn họ cho Dương Lâm.

Về phần những người còn lại, bọn họ đã có lòng trung thành, Giang Siêu đương nhiên sẽ không giao bọn họ cho Dương Lâm.

Hơn tám nghìn binh lính định phản kháng, nhưng khi đối mặt với đám quân Con Cháu hùng hùng hổ hổ, bọn họ lập tức trở nên ỉu xìu.

Cho dù bọn họ có kiêu ngạo thì cũng không dám kiêu ngạo trước mặt quân Con Cháu. Bởi vì tâm lý ám ảnh khi bị đánh bại trước đây vẫn còn nằm trong lòng bọn họ.

Trên mặt bọn họ hiện lên vẻ thấp thỏm bất an, sợ rằng Giang Siêu sẽ giết hết bọn họ.

Có điều, thấy Giang Siêu không ra lệnh cho quân Con Cháu ra tay, bọn họ yên lòng hơn nhiều. Nhưng mà bọn họ vẫn sợ hãi nhìn Giang Siêu, chờ Giang Siêu lên tiếng.

“Áp giải bọn họ ra khỏi thôn Kháo Sơn, giao cho Dương Lâm của triều đình!” Giang Siêu bình tĩnh nói với Đông Ly Ưng.

Hắn vừa dứt lời, tám nghìn binh lính lập tức thở pháo, trong mắt cũng hiện lên vẻ vui mừng.

Xem ra là Giang Siêu không có lừa bọn họ, hắn thật sự giao bọn họ cho triều đình. Dù rằng số lượng binh lính kém rất nhiều so với con số hơn ba mươi nghìn người trước đó.

Bọn họ không quan tâm người khác. Bọn họ chỉ cần biết mình có quy thuận triều đình được hay không là được. Về phần những người khác, liên quan gì đến bọn họ chứ, đám người kia không quy thuận triều đình thì cũng tốt thôi.

Cứ như vậy, Đông Ly Ưng áp giải tám nghìn binh lính muốn quy thuận triều đình ra khỏi thôn Kháo Sơn.

Bọn họ không được mang theo bất cứ thứ gì. Ngoài bộ đồ mặc trên người ra, bọn họ không có một thanh vũ khí, chứ đừng nói gì đến trang bị cần thiết của quân Con Cháu,


Trước tuyến phòng thủ đầu tiên của thôn Kháo Sơn, Dương Lâm nghe tin thì sốt ruột mà đứng đợi, trong mắt tràn đầy vui sướng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK