Mục lục
(Nháp) Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê - Đặng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rất nhanh sau đó, toàn bộ quân đội của các dân tộc thiểu số xung quanh huyện Giang Thành đều rút lui. Bạch tộc trốn là nhanh nhất, cũng là bên không cam lòng nhất. Hách Liên Phấn vừa trốn vừa giận run người.

Nhưng trong lòng hắn ta lại sợ hãi đến cực điểm, ám khí nhìn thấy trong bóng tối làm hắn ta đầy sự kiêng kỵ.

Hắn ta tin rằng chỉ cần hắn ta chậm hơn một chút thôi, có khả năng hắn ta sẽ bị ám khí đó bắn thành cái sàng. Trước khi hắn ta hiểu rõ được chuyện gì đang xảy ra, hắn ta không còn can đảm để đến bao vây thành nữa rồi.

Không phải hắn ta không muốn bao vây thành, mà là hắn ta không dám. Nghĩ đến việc không thể chiếm được Tô Nguyệt Nhi xinh đẹp động lòng người, hắn ta lại tức giận đến mức muốn nhảy cẫng lên.

Cũng may, binh sĩ của Bạch Liên quân cũng không đuổi theo, chỉ đuổi bọn họ đi. Tuy nhiên năm vạn quân Bạch tộc cũng bị tổn thất mất hơn một vạn.

Dù sao, không chỉ có loại vũ khí quỷ kia giết một mảng lớn quân Bạch tộc, còn có Bạch Liên quân liều chết xông ra. Dưới sự hoang mang, quân Bạch tộc giống cũng như là dê đợi bị làm thịt vây.

Đến bây giờ, mối nguy của huyện Giang Thành đã tạm thời được xua đi. Mặc dù đã biết sự nguy hiểm của việc bao vây thành rồi, nhưng muốn sống sót ở chỗ này, chỉ sợ cũng không dễ như vậy.

Hơn nữa, chờ đến khi quân đội Bạch tộc tập hợp lại, chỉ sợ bọn họ lại bao vây thành một lần nữa. Nhung dù thế nào đi nữa, ít nhất bây giờ mọi người vẫn an toàn.

Lạc Ngưng Sương đứng ở bên trong trận địa, nhìn thấy trận địa chỉ còn lại Bạch Liên quân, một mảnh hỗn loạn xung quanh và mặt đất đầy xác chết của quân Bạch tộc, một hồi lâu nàng ta cũng chưa thể lấy lại tinh thần.

Lạc Ngưng Sương không có cách nào hiểu được, tại sao Giang Siêu lại dễ dàng biết được chuyện huyện Giang Thành bị vây hãm như vậy, hơn nữa còn cho đánh cho Bạch tộc thua lớn.

Lúc này, nàng ta mới chú ý đến vũ khí quỷ dị kia của quân Con Cháu. So với vũ khí mà nàng ta nhìn thấy lúc trước, vũ khí của quân Con Cháu lại làm nàng ta được mở mang tầm mắt.

Loại vũ khí quỷ dị này gần như là vũ khí sắc bén để giết người. Đám đông đơn giản cũng chỉ là tấm bia sống, những gì quân Bạch tộc vừa phải trải qua cũng là minh chứng tốt nhất.

Có vũ khí sắc bén lợi hại như thế ở đây, chỉ cần bố trí trận hình tốt, đừng có là ngàn quân, dù là vạn quân cũng không thể đánh bại được!

Lòng nàng ta đầy xúc động, nàng ta cũng biết lần này mình đã không phí sức.

“Ngươi đang nghĩ gì vậy…” Đúng lúc này, giọng nói Giang Siêu vang lên bên cạnh Lạc Ngưng Sương.

Hắn giống như đột nhiên hiện ra, đứng ở đó, Bạch Liên quân ở xung quang thấy vậy, vẻ mặt đầy cảnh giác. Các tướng lĩnh bên cạnh Lạc Ngưng Sương thấy Giang Siêu, vẫy tay với Bạch Liên quân.

Bọn họ chủ động kéo người dưới trướng rời đi, để lại không gian riêng cho Lạc Ngưng Sương và Giang Siêu.

“Không có gì, chỉ là ta cảm thấy có thể quen biết ngươi… Cũng coi như may mắn, mối thù giết cha của ta, lúc đầu ta cảm thấy đã không còn hy vọng để báo thù nữa, không nghĩ đến, ngươi lại giúp ta báo thù. Ta muốn để người dân trong thiên hạ đều bình đẳng, ai cũng có cơm ăn, mà ngươi… Cũng đang lấy cái này làm mục tiêu phát triển!”

Vẻ mặt Lạc Ngưng Sương đầy hứng thú, nói đến đây, nàng ta trêu chọc nhìn Giang Siêu nói:

“Ngươi nói xem, chúng ta thật sự có duyên đấy, ngươi giúp ta làm nhiều như vậy, hay là ta lấy thân để báo đáp ngươi.”

Giang Siêu nghe vậy thì ngạc nhiên, hắn bị lời đùa này của Lạc Ngưng Sương làm hơi mất tự nhiên, cũng hơi xấu hổ.

“Đồ đệ của ngươi là người phụ nữ của ta! Ngươi nói lời này, ngươi thấy có thích hợp không?” Giang Siêu bất đắc dĩ nói với Lạc Ngưng Sương.

Người phụ nữ này không chỉ xinh đẹp, mà còn rất quyến rũ và không đàng hoàng, giống như yêu tinh, lời nói ra đều đầy sự mập mờ.

Có điều, nghĩ đến nàng và Tô Nguyệt Nhi, một sư phụ một đệ tử, chỉ tính đến thân phận cách biệt thôi cũng đã khiến hắn run lên rồi.

Lấy cả thầy lẫn trò à?

"Vậy thì sao chứ? Tuy ta là sư phụ của Nguyệt Nhi, nhưng ta cũng không lớn hơn nàng ấy mấy tuổi. Sao nào? Ngươi chê tỷ tỷ già sao..."

Lạc Ngưng Sương nhìn Giang Siêu với vẻ mặt suy ngẫm, giọng nói dường như có chút tức giận. Ánh mắt oán trách của nàng ta làm hắn không dám đối mặt.

Mặt khác, Lạc Ngưng Sương còn chưa đến ba mươi tuổi, thật sự là không già, thậm chí còn là độ tuổi đẹp nhất của người phụ nữ.

Thấy vẻ mặt né tránh của Giang Siêu, đáy mắt của Lạc Ngưng Sương rõ ràng có chút mất mát. Nàng ta điều chỉnh lại dáng vẻ, vội vàng cười nói với Giang Siêu:

“Được rồi, không đùa với ngươi nữa, đi thôi… Ta dẫn ngươi đi gặp Nguyệt Nhi và con gái của ngươi. Chắc các nàng đang mong ngóng được gặp ngươi lắm.”

Giang Siêu nghe vậy, gật đầu nhẹ, vẻ mặt không thể chờ đợi. Trên đường đi đến đất Thục, hắn ta vẫn luôn muốn nhanh chóng được gặp Tô Nguyệt Nhi và con gái.

Tuy nhiên, sắc mặt của hắn cũng thể hiện sự hoảng loạn, dường như nhất thời hắn không biết phải đối mặt với Tô Nguyệt Nhi và con gái như thế nào.

Nhìn thấy bộ dạng căng thẳng của Giang Siêu, Lạc Ngưng Sương rất buồn cười. Nàng ta đi thẳng về phía trước, Giang Siêu vội vàng đi theo sau.

Một bên khác, A Sinh bắt đầu chỉnh đốn lại quân đội, một ngàn chiến sĩ vác súng trường của mình sau lưng, theo Giang Siêu đi vào thành.

Bạch Liên quân nhìn thấy chiến sĩ của quân Con Cháu, trong mắt đầy sự kính sợ và bội phục, lúc nhìn về phía súng ở trên vai quân Con Cháu, sự hâm mộ cũng hiện lên trong mắt bọn họ.

So với bọn họ, trang bị của quân Con Cháu thật sự quá lợi hại, nếu như bọn họ cũng có trang bị giống quân Con Cháu, có khi đã đánh cho quân Bạch tộc kêu cha gọi mẹ từ lâu rồi.

Sau khi quân Con Cháu vào thành, Lạc Ngưng Sương để cho tướng lãnh ở dưới trướng sắp xếp chỗ ở cho mọi người, còn nàng ta thì đưa Giang Siêu đi gặp Tô Nguyệt Nhi.

Hai người đang đi đến tường thành nơi Tô Nguyệt Nhi đang ở. Nhưng Giang Siêu còn chưa đi đến dưới tường thành đã thấy một cô gái ôm một đứa bé từ cầu thang của thành lầu đi xuống.

Nhờ vào ánh sáng của bó đuốc, Giang Siêu thấy được khuôn mặt xinh đẹp đầy sự vui mừng của Tô Nguyệt Nhi, nàng vẫn xinh đẹp động lòng người như vậy, phong thái lả lướt thướt tha.

Nhưng hình như nàng đã hốc hác đi không ít, nhìn người cũng gầy gò hơn rồi, lại cho người khác một cảm giác vẻ đẹp yếu ớt. Lòng Giang Siêu cũng đầy sự yêu thương.

Ngay khi Tô Nguyệt Nhi đi xuống thành lầu và thấy Giang Siêu, nàng đứng tại chỗ, nước mắt lấp kín đôi mi, nàng dừng lại không bước tiếp, dường như không thể tin đây lại là sự thật.

Giang Siêu vội vàng chạy đến chỗ Tô Nguyệt Nhi, Tô Nguyệt Chi cũng chạy lại chỗ Giang Siêu, nước mắt chảy ra.

Hai người rất nhanh đã chạy đến cạnh nhau, Tô Nguyệt Nhi dừng lại, kinh ngạc nhìn Giang Siêu. Nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Giang Siêu đau lòng đi đến, nhẹ nhàng ôm Tô Nguyệt Nhi vào lòng, lại nhìn về phía đứa bé trong ngực Tô Nguyệt Nhi. Lúc này đứa bé đang say giấc nồng.

Cô bé ngủ rất ngon, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm hồng hào đầy nụ cười hạnh phúc. Nụ cười nhẹ ấy cho thấy, chắc cô bé đang có giấc mơ đẹp đây.

“Đây là… Con gái của chúng ta, huynh có muốn… bảo bảo không!” Tô Nguyệt Nhi chần chừ nhìn Giang Siêu, nhỏ giọng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK