Mục lục
(Nháp) Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê - Đặng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nào ngờ khi bọn họ gần đến Đông Hình Quan, lại không thấy cuộc chiến tấn công thành, chỉ thấy lá cờ chiến của quân Con Cháu trên tường thành.

Đương nhiên, phía trước Đông Hình Quan đúng là có dấu vết từng xảy ra chiến đấu, thậm chí còn có mùi máu tươi quanh quẩn, mặt đất cũng từng bị đào xới.

Nhưng mà có phải là chiến đấu kết thúc nhanh quá rồi không? Đại tướng Tiêu Sách của quân Khiết Đan trong Đông Hình Quan không đỡ nổi một đòn của người ta hả?

Hắn ta nhớ rõ Tiêu Sách đã đánh hạ vài thành, gần như là đánh đâu thắng đó, không gì cản được. Sao bây giờ lại không bảo vệ nổi một quan, sao có thể chứ?

Nghe câu hỏi của Lương tri châu, ba vị tri châu khác cũng hiểu ra vấn đề, trong mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên.

Đúng vậy, bọn họ đuổi theo một đường, chỉ cách quân Con Cháu hơn mười dặm đường, thời gian đuổi kịp khoảng chừng một giờ.

Chỉ vậy thôi mà mẹ nó lại thành ra thế này! Sao mọi thứ đều thay đổi hết rồi?

Bọn họ làm sao biết được Giang Siêu đã chiến đấu trước Đông Hình Quan xong rồi, thậm chí còn chôn thi thể quân địch trước quan.

Ngay cả Hồ tướng quân giữ thành cũng đã bị Giang Siêu chém chết. Hơn nữa, khi bọn Đông Ly Sơn lại đây, hắn đã sắp xếp bọn họ đi mai phục ở hai bên.

Chờ khi đám quân Đại Triệu đi tới, mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn sàng.

“Bây giờ nên làm gì đây? Là tấn công hay là rút lui?” Hoàng tri châu hỏi Lương tri châu.

Hoàng tri châu thật sự không muốn đánh nhau. Dù không thể giúp được Giang Siêu, thì bọn họ rút quân, không kéo chân sau cũng được mà.

Hai vị tri châu khác cũng mong chờ mà nhìn về phía Lương tri châu. Bọn họ cũng muốn rút quân, cả ba người đều không còn ý chí chiến đấu.

Có điều, Lương tri châu hừ lạnh, nói: “Rút quân hả? Không được! Sao chúng ta phải rút quân? Đừng quên là ở bên kia quan còn mười mấy vạn quân Khiết Đan nữa. Dù cho Giang Siêu có đoạt được Đông Hình Quan thì sao? Chẳng lẽ hắn có thể đối phó được mười mấy vạn quân Khiết Đan? Thật là buồn cười… ha ha…”

Lương tri châu cười xong thì ra lệnh cho binh lính đóng quân trước Đông Hình Quan. Bọn họ phải ở lại đây chặn đường lui của Giang Siêu.

Chỉ cần Đông Hình Quan bị phá là Giang Siêu sẽ không có đường chạy. Đến cuối cùng, Giang Siêu không chết trên tay hắn thì cũng chết trên tay quân Khiết Đan.

Sau khi dựng trại đóng quân, quân Đại Triệu bắt đầu đào chiến hào và dựng các thứ phòng thủ, còn bày ra rất nhiều bẫy, trông có vẻ là quyết tâm chặn đường lui ở Đông Hình Quan của quân Con Cháu.

Đám tướng lãnh quân Con Cháu trên tường thành thấy cảnh này thì cực kì giận dữ. Đôi lần có tướng lãnh thỉnh chiến, muốn đi xuống dạy dỗ đám quân Đại Triệu kia. Nhưng mà Giang Siêu chỉ nghiền ngẫm mà nhìn hành động của đám Lương tri châu, không hề có ý định đi xuống ngăn cản.

Lúc này, Giang Siêu dời mắt nhìn sang Nhạc Bằng Cử đã bị mình thu phục, thấy ánh mắt phức tạp và giận dữ của hắn ta, trong mắt hắn hơi lóe lên.

Hắn hỏi Nhạc Bằng Cử: “Nhạc tướng quân, ngươi cảm thấy thế nào về cái cách bọn họ chặn đường lui của chúng ta?”

Dịp này chính là đang thử xem rốt cuộc lòng trung thành của Nhạc Bằng Cử với Đại Triệu ở mức độ nào, Giang Siêu cũng muốn xem xem hắn ta có phải người trung thành không.

Nhạc Bằng Cử nghe thấy lời Giang Siêu nói, ánh mắt hắn ta lóe lên, hắn ta vỗ mạnh lên tường thành, rồi nói với giọng đầy phẫn nộ:

"Lẩm cẩm cực kỳ mà cũng làm cho lòng người lạnh giá, hầu gia một lòng vì nước vì dân, nhưng bọn họ lại muốn đẩy hầu gia vào chỗ chết. Chẳng lẽ chỉ dựa vào hạng vô dụng như bọn họ là có thể bảo vệ được Đại Triệu ta sao!"

Giang Siêu nghe vậy, hắn nhìn Nhạc Bằng Cử một cái đầy ý vị rồi mặt lạnh nói: "Nhạc tướng quân, bổn hầu cho tướng quân một đội quân binh đi phá lều của bọn họ, tướng quân có dám..."

Nhạc Bằng Cử nghe vậy, trong mắt lộ ra nét thảng thốt, trong đó còn có một tia do dự.

Giang Siêu nói vậy chẳng qua là muốn thử xem rốt cuộc Nhạc Bằng Cử trung thành với Đại Triệu cỡ nào. Tuy ngoài miệng hắn ta nói hoàng đế lẩm cẩm, nhưng hắn ta có thật sự có cái can đảm phản hoàng đế hay không, thì lại là chuyện khác.

Nhưng Giang Siêu tung ra mệnh lệnh này, lại chẳng khác gì gieo một cái mầm phản kháng vào lòng Nhạc Bằng Cử. Chỉ cần cái mầm này bén rễ đâm chồi. Nhạc Bằng Cử sẽ không ngu trung nữa.

Nhìn thấy nét đấu tranh trong mắt Nhạc Bằng Cử, Giang Siêu hơi thất vọng, xem ra, Nhạc Bằng Cử vẫn giống với cái người đời trước kia.

Ngu trung đến mức biết rõ hoàng đế mê muội, nhưng vẫn quyết một lòng trung thành. Cho dù hoàng đế muốn mạng của hắn ta, cuối cùng hắn ta vẫn thản nhiên chịu chết!

"Mạt tướng tùy ý để hầu gia sai phái... Chỉ cần hầu gia ra lệnh một tiếng, mạt tướng nhất định sẽ lấy thủ cấp của chủ tướng dưới kia cho người."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK