Mục lục
(Nháp) Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê - Đặng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Với tính cách của Trịnh Thế Kinh, chắc chắn hắn ta sẽ không nhịn nổi cơn tức này, nhất định sẽ dẫn quan quân Châu phủ đến, mà kết quả khi làm vậy chính là trực tiếp tạo cớ cho Mộ Dung Cung bắt hắn ta.

Chỉ là, hắn ta không ngờ được, Mộ Dung Cung vốn dĩ nên nịnh bợ phụ thân hắn ta, sao lại trở nên cứng cỏi như vậy. Đây là chuẩn bị đối đầu với Trịnh gia hắn ta hay sao?

“Mộ Dung Cung, ông dám động đến ta! Ông không sợ phụ thân ta đến tìm ngươi sao?” Trịnh Thế Kinh định thần lại, lập tức đe dọa Mộ Dung Cung.

“Trịnh Thế Kinh, xem ra đến giờ ngươi vẫn không biết hối cải, lại dám uy hiếp mệnh quan triều định, người đâu, bắt hắn lại cho ta…” Mộ Dung Cung lạnh lùng quát lên.

Ông ta vừa dứt lời, người đàn ông trung niên bên cạnh ông ta bỗng chốc bay về phía Trịnh Thế Kinh, không đợi hắn ta ra tay, đã nâng một chân đá hắn ta xuống lưng ngựa.

Quan quân xung quanh lập tức vây lại, chớp mắt đã trói chặt Trịnh Thế Kinh.

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn mọi thứ, ánh mắt đầy vẻ khó tin. Trịnh Thế Kinh vừa nãy còn kiêu căng ngạo mạn không ai bằng, thế mà đã bị bắt rồi.

Mấy quan quân đến cùng với hắn ta, không một ai thoát, đúng như lời Giang Siêu, người xui xẻo là Trịnh Thế Kinh, quả nhiên hắn ta đã bị bắt.

Mộ Dung Cung cho người đưa Trịnh Thế Kinh và mấy quan quân kia áp giải đi. Ông ta đi đến trước mặt Giang Siêu, vỗ nhẹ vai hắn, vừa tán tưởng vừa vui vẻ nói:

“Hiền chất, ngươi đúng là không khiến bá phụ thất vọng, còn chưa nhậm chức đã tặng bá phụ món quà lớn như vậy. Ha ha…”

Từ lúc Mộ Dung Cung nói muốn nhờ Giang Siêu giúp ông ta thoát khỏi khốn cảnh, hắn đã nghĩ đến kế hoạch đại khái. Hôm nay đúng lúc Trịnh Thế Kinh lại tự dâng đến cửa, vậy thì hắn sẽ không khách khí khiến tiểu tử này cắn câu.

Quan quân Châu phủ đang chia thành ba phe, một phe là người do Trịnh An cài vào, một phe khác thì là Hoàng Thành, cuối cùng chính là Mộ Dung Cung. Muốn thoát khỏi thế cục hỗn loạn này, cách tốt nhất chính là nghĩ cách khống chế được quân Châu phủ.

Ngay cả Hoàng Thành muốn dùng Mộ Dung Minh Hiên để uy hiếp Mộ Dung Cung cũng giống vậy, là để nắm giữ quân Châu phủ.

Dù Hoàng Thành là Trấn Phủ Sứ Châu phủ, cũng xem như là quan chỉ huy cao nhất rồi, nhưng muốn điều động được quân Châu phủ, không có ấn quan hổ phù của Mộ Dung Cung thì căn bản không điều động được.

Thế nhưng nói cũng phải nói lại, Mộ Dung Cung muốn điều động quân Châu phủ thì cũng cần có một nửa hổ phù của Hoàng Thành.

Giống như Trịnh Thế Kinh, tự mình điều động quân Châu phủ, cả Mộ Dung Cung và Hoàng Thành cũng chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt.

Chẳng qua bây giờ đang thời kỳ nhạy cảm, Hoàng Thành và Mộ Dung Cung đang nghĩ cách, muốn đuổi sạch phe phái của Trịnh Thế Kinh ra khỏi quân Châu phủ.

Đáng tiếc vẫn không tìm được cơ hội, Giang Siêu trực tiếp đưa cho Mộ Dung Cung một cơ hội.

Hắn kiếm chuyện với Trịnh Thế Kinh, không phải chỉ vì hắn ta ức hiếp Tống Ninh Tuyết, mà là vì hắn muốn khiến hắn ta tự mình phạm tội.

Chỉ cần khiến việc này của Trịnh Thế Kinh càng ồn ào thì bày bố kế hoạch nhổ Trịnh An ra khỏi quân cũng không khó.

Giang Siêu để Mộ Dung Minh Hiên đi báo tin với phụ thân hắn ta, là muốn tặng cơ hội cho Mộ Dung Cung.

“Bá phụ, tốc chiến tốc thắng, nếu để Hoàng Thành phản ứng kịp, e rằng đổ mất chén canh.” Giang Siêu cười nói với Mộ Dung Cung.

Tuy Mộ Dung Cung muốn điều binh phải cần binh phù, nhưng điều binh ở cấp nghìn người, ông ta là trưởng quan cao nhất của một châu thì vẫn có quyền lợi này.

Ông ta điều động binh sĩ Đông doanh dưới trướng, nhưng không để Hoàng Thành biết, nếu để Hoàng Thành phản ứng lại kịp, chắc chắn sẽ nhân cơ hội chia phần cho Tây doanh.

Mộ Dung Cung nghe vậy thì gật đầu, vội gọi thuộc hạ áp giải Trịnh Thế Kinh vội đến Tây doanh của quân Tĩnh An.

Quân Tĩnh An có ba mươi nghìn người, lần lượt chia thành ba doanh là Đông, Tây, Bắc, mỗi doanh là mười nghìn người.

Trịnh Thế Kinh là tướng quân tham mưu của Tây doanh, chủ tướng của Tây doanh tên Trịnh Tín, là con cháu chi thứ của nhà họ Trịnh.

Mộ Dung Cung nhất định phải dùng khí thế mạnh mẽ giam giữ Trịnh Tín lại trước khi đối phương kịp phản ứng lại, đoạt lấy binh quyền của hắn ta.

Đến lúc đó muốn định tội danh thế nào thì cứ làm theo ý ông ta thôi.

Chẳng qua là, Giang Siêu nhìn Mộ Dung Cung rời đi, ánh mắt có chút lo lắng. Xông vào đại quân Tây doanh như Mộ Dung Cung, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì e là sẽ phiền phức.

Dù sao Tây doanh cũng là địa bàn của Trịnh Tín, muốn đưa Trịnh Tín đi ở địa bàn của người ta, tính khả thi rất thấp.

Mộ Dung Chỉ Tinh ở bên cạnh cũng lo lắng, nàng nhìn Giang Siêu, ánh mắt mang vẻ cầu tình, nói: “Tiên sinh, lần này e rằng phụ thân ta sẽ không được thuận lợi, vẫn mong…”

Trong lòng nàng có một dự cảm xấu, lúc này cũng không biết nên nhờ ai giúp đỡ, theo bản năng cảm thấy Giang Siêu chắc chắn có thể giúp được phụ thân nàng.

Giang Siêu nghe vậy, khẽ gật đầu với Mộ Dung Chỉ Tình, hiện tại hắn và Mộ Dung Cung xem như đã chung thuyền. Nếu Mộ Dung Cung xảy ra chuyện, có thể hắn cũng mất hết tất cả.

“Ta biết rồi, mọi người quay về trước, chuyện còn lại cứ giao cho ta, đợi ta quay về.” Giang Sinh gật đầu với Mộ Dung Chỉ Tình và Tống Ninh Tuyết.

Lúc này, hắn nhìn Tô Nguyệt Nhi, há miệng muốn nói gì đó, Tô Nguyệt Nhi khẽ cười ngọt ngào: “Nếu công tử muốn Nguyệt Nhi đế thì cứ đến Minh Nguyệt Lâu tìm Nguyệt Nhi, lúc nào ta cũng chờ đợi công tử đến!”

Nàng cười trông rất quyến rũ, gương mặt xinh đẹp khiến Giang Siêu có chút thất thần. Hai cô gái bên cạnh tức giận đến mức trợn tròn mắt, nhưng cũng không làm gì được Tô Nguyệt Nhi.

Giang Siêu biết Tô Nguyệt Nhi có lẽ hiểu rõ suy nghĩ trong lòng hắn, nếu mình có chuyện gì, có thể trực tiếp tìm nàng hỏi rõ.

Gật đầu với Tô Nguyệt Nhi, Giang Siêu dắt ngựa trong tay Mộ Dung Minh Hiên, lên ngựa đuổi theo hướng Mộ Dung Cung.

Lúc đuổi kịp Mộ Dung Cung, vẻ mặt đối phương khẽ cười, gật đầu với hắn. Trông dáng vẻ Mộ Dung Cung như đã biết hắn sẽ đến.

Giang Siêu không nhịn được khẽ thở dài, tâm cơ của lão hồ ly quá sâu, ông ta muốn để bản thân hắn đến giúp nhưng lại không nói rõ, mà đợi hắn tự mình rơi vào lưới.

Nhìn Giang Siêu vội vàng chạy đến, Trịnh Thế Kinh đang bị tu sĩ áp giải, hai mắt như muốn bắn ra lửa. Nghĩ đến công tử phiêu diêu như hắn ta, sau khi gặp phải Giang Siêu chưa từng sống tốt bao giờ.

Lúc trước bị Tống Ninh Tuyết giẫm nát chân, hôm nay vốn muốn tìm cơ hội chỉnh chết Giang Siêu, nhưng không ngờ lại tự đưa bản thân vào rọ.

Tuy hắn ta khá ngốc, nhưng cũng nghĩ ra được nguyên do Mộ Dung Cung muốn bắt hắn ta.

Tuy nhiên, việc Mộ Dung Cung chạy đến Tây doanh lần này quả thực chẳng khác gì tự tìm đường chết, bọn họ đang lo không tìm được cơ hội nắm giữ quân Châu phủ đây này.

Mộ Dung Cung muốn tự chui đầu vào lưới, chắc chắn chỉ có đường chết.

Ông ta mang nhiều người như vậy đến Tây doanh, chỉ cần Trịnh Tín ra lệnh, dù ông ta có bị giết chết thì bọn họ cũng có đủ lý do hợp lý khiến ông ta chết một cách đương nhiên, mà còn đeo tội danh tạo phản trên lưng.

Chỉ cần Mộ Dung Cung chết, quyền kiểm soát Đông doanh sẽ rơi vào tay bọn họ. Đợi đến lúc phát động chiến tranh, cộng thêm sự hỗ trợ của quân Châu phủ, Ninh Châu phủ bị đoạt lấy cũng chỉ là chuyện sớm muộn.

Bây giờ Trịnh An cũng không muốn bại lộ sớm như vậy, hiện tại ông ta chỉ muốn thế cục càng loạn càng tốt. Khi quyền lực Đại Triệu cạn kiệt, sẽ là lúc ông ta lộ diện, đoạt lấy quyền bá chủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK