Mục lục
(Nháp) Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê - Đặng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Giang Siêu để lộ thân phận, Tống Ninh Tuyết liền công khai mà đi tìm Giang Siêu. Dù sao thì toàn bộ châu phủ đều biết mối quan hệ không bình thường giữa Tống Ninh Tuyết và Giang Siêu.

Về phần Mộ Dung Chỉ Tình, nàng lấy cớ là đi tìm Giang Siêu để bàn về việc dạy dỗ Mộ Dung Minh Hiên như thế nào.

Còn Mộ Dung Minh Hiên hả, hắn ta lấy cớ rất đơn giản, đó là tìm Giang Siêu học nghề.

Đương nhiên, Mộ Dung Minh Hiên thích nghiên cứu quyển vật lý mà Giang Siêu cho hắn hơn. Hai nàng cũng rất hăng hái nghiên cứu theo.

“Vì sao các ngươi còn chưa về nghỉ ngơi?” Giang Siêu nhìn ba người, lắc đầu bật cười.

“Đương nhiên là vì chờ ngươi trở về rồi. Sư phụ, ta đang có rất nhiều chỗ không hiểu muốn hỏi ngươi.” Mộ Dung Minh Hiên lấy quyển vật lý ra.

Thấy thằng nhãi này muốn hỏi ngay bây giờ, Giang Siêu không nhịn được gõ lên đầu hắn ta một cái.

“Nhãi ranh, ngươi có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Mau về ngủ đi, có gì không hiểu thì ngày mai lại hỏi. Phải rồi, ngươi về coi lại hết những chỗ không hiểu, ta nhiều lắm chỉ có thể dạy ngươi thêm ba ngày nữa. Ba ngày sau, ta phải trở về An Ninh.”

Giang Siêu vừa dứt lời, xung quanh lập tức trở nên yên ắng.

Mộ Dung Minh Hiên giật mình nhìn hắn, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin và không nỡ.

Còn Mộ Dung Chỉ Tình thì cũng ngơ ngẩn nhìn hắn, không biết nên nói gì, trong mắt hiện lên vẻ buồn bã.

“Tiên sinh, vì sao sốt ruột về như vậy? Có phải là vẫn còn tức giận Chỉ Tình không?” Nàng nói với giọng điệu ỉu xìu.

Nghe vậy, Giang Siêu có chút cạn lời nhìn cô nàng này. Mình là người nhỏ mọn như vậy sao? Nếu thật sự tức giận thì mình đã mặc kệ nàng ta lâu rồi.

“Không phải, trong nhà còn có chuyện, ra nhà lâu rồi nhớ nhà.” Giang Siêu lắc đầu với Mộ Dung Chỉ Tình, trên mặt hiện lên ý cười dịu dàng.

Hắn nhớ Tô Miên Miên và Tô Tiểu Thảo. Đây là hai người thân nhất của hắn, chắc là bọn họ vẫn luôn trông hắn trở về. Mà hắn cũng thật sự là đi lâu rồi.

Thấy cảnh này, trong mắt Mộ Dung Chỉ Tình hiện lên vẻ hâm mộ. Nàng biết chuyện Giang Siêu đã có gia đình. Nàng có thể cảm nhận được sự dịu dàng vừa lộ ra bên ngoài của Giang Siêu.

“Vậy nếu ngày nào đó Chỉ Tình muốn đi tìm tiên sinh hỏi bài thì tiên sinh có chào đón không?” Lúc này, Mộ Dung Chỉ Tình nhìn về phía Giang Siêu, lấy hết can đảm nói.

Nghe vậy, Giang Siêu hơi ngạc nhiên nhìn Mộ Dung Chỉ Tình, lại không nghe ra ý trong lời nói của nàng.

“Được, cô muốn tới thì tới, ta nhiệt liệt chào đón.” Giang Siêu cười với Mộ Dung Chỉ Tình.

Nghe vậy, vẻ mất mát trên mặt Mộ Dung Chỉ Tình lập tức giảm đi một chút. Nàng mỉm cười gật đầu với Giang Siêu.

Tống Ninh Tuyết bên cạnh nhìn sang biểu tỷ, thở dài một cái.

Nàng là con gái, đương nhiên có thể thấy được tình cảm của biểu tỷ dành cho Giang Siêu. Nhưng nàng có thể nói cái gì được đây?

Người đàn ông mình yêu thương được người ta thích là một chuyện kiêu ngạo.

Có điều, trong lòng nàng không hiểu sao cảm thấy ê ẩm.Nhưng nàng không phải là thê tử của Giang Siêu, nàng chẳng có tư cách nói gì cả.

Giang Siêu nói thêm vài câu với ba người rồi đuổi bọn họ đi về.

Sáng hôm sau, nghe nói Giang Siêu định đi bên ngoài thành tây phát cháo cho dân chạy nạn, Tống Ninh Tuyết, Mộ Dung Chỉ Tình và Mộ Dung Minh Hiên cũng đòi đi theo.

Giang Siêu không nói lại bọn họ, chỉ có thể để bọn họ đi theo.

Bên ngoài tây thành, Diệp Thanh Ảnh đã cho người dựng lều nấu cháo ngay trong đêm, trời vừa sáng liền bắt đầu phát cháo.

Đồng thời, nàng cũng cho ghi lại thông tin về dân chạy nạn, để tiện cho việc quản lý và tránh bị người ngoài trà trộn vào.

Dù sao thì đám dân chạy nạn kia cũng sẽ theo Giang Siêu về lại thôn Kháo Sơn, nên tuyệt đối phải hiểu tận gốc rễ và thật sự là dân chạy nạn.

Nếu để người ngoài trà trộn vào thì sẽ không có lợi cho Giang Siêu.

Mối quan hệ giữa người với người trong đám dân chạy nạn vốn dĩ rắc rối phức tạp. Vậy nên mọi người có thể làm chứng cho nhau.

Lúc Giang Siêu tới đây, bọn họ đã nhận gần một nghìn dân chạy nạn, phần lớn đều là người già phụ nữ và trẻ em, gần như không thấy thanh niên trai tráng, dù có cũng là tàn tật.

Có điều, Giang Siêu không hề đối xử khác nhau. Chỉ cần là dân chạy nạn, hắn đều sẽ nhận hết, kể cả tàn tật thì hắn cũng không có ý định vứt bỏ.

Nếu đã quyết định cho dân chạy nạn một cơ hội để sống, thì không thể cướp đoạt cơ hội của bất cứ ai.

Cho dù phải bỏ tiền nuôi dưỡng đám người tàn tật, thì hắn cũng muốn nuôi dưỡng bọn họ.

Huống chi ở chỗ hắn, không có ai là người vô dụng, ai cũng có thể phát huy bản lĩnh và lòng nhiệt tình của mình.

Giang Siêu nói với dân chạy nạn là muốn luôn có cơm ăn thì đi theo hắn, không muốn đi thì cũng không sao.

Hắn đảm bảo với dân chạy nạn là không chỉ có cơm ăn chỗ ở, mà còn có cả tiền công.

Tất cả dân chạy nạn nghe vậy đều có chút không tin nổi những gì mình vừa nghe được. Rốt cuộc thì bọn họ đều là người già, phụ nữ, trẻ em và tàn tật, dù là ai nhận bọn họ thì bọn họ cũng sẽ trở thành liên lụy.

Đám dân chạy nạn không biết là Giang Siêu dùng người theo kiểu hiện đại. Hắn có thể sắp xếp một vị trí hợp lý cho bất cứ người nào.

Và đám dân chạy nạn cũng sẽ tự mình tạo ra tương lai hạnh phúc bình an cho chính mình.

Cuối cùng, dưới sự đảm bảo của Tiểu Ngọc và bà nội, phần lớn dân chạy nạn đều lựa chọn đi theo Giang Siêu.

Giang Siêu bảo Diệp Thanh Ảnh chuẩn bị lương khô cho đám nạn dân, để bọn họ ăn trên đường đi. Rốt cuộc thì đoạn đường đi từ châu phủ về huyện An Ninh cũng rất xa.

Sau ngày đầu tiên, Mộ Dung Cung cũng biết chuyện này. Để đảm bảo nạn dân có thể an toàn tới huyện An Ninh, ông ta phái ba nghìn tinh binh đi hộ tống.

Ông ta sợ đám cướp sẽ ra tay với dân chạy nạn. Tuy rằng đám cướp đã cướp một lần, bắt đi phần lớn thanh niên trai tráng, nhưng mà ai biết bọn họ có thể phát điên đến mức ngay cả già yếu cũng không muốn tha hay không.

Nếu biết đám nạn dân được Giang Siêu nhận lấy, thì ai biết bọn họ sẽ trả thù như thế nào.

Ngày hôm sau, lại có thêm mấy nghìn dân chạy nạn tới đây. Lần này Diệp Thanh Ảnh dặn dò cấp dưới ghi chép thông tin kỹ càng hơn nữa. Mà Giang Siêu cũng bảo các nàng điều tra rõ ràng rồi hãy cho đăng ký.

Thậm chí là đám thanh niên trai tráng trong dân chạy nạn, chỉ cần không chứng minh được thân phận của mình, thì người nào cũng không nhận.

Giang Siêu biết bọn họ có khả năng là đám cướp hoặc là bọn Trịnh An cho người trà trộn vào. Một khi nhận những người đó thì sẽ gây bất lợi cho hắn.

Tới ngày thứ ba, lại có thêm vài nghìn người. Giang Siêu gần như nhận hết người chạy nạn đến châu phủ.

Đối với Mộ Dung Cung mà nói, Giang Siêu lại thay ông ta giải quyết một chuyện phiền phức. Ông ta càng thêm yêu thích Giang Siêu, chỉ kém đưa tặng con gái cho Giang Siêu.

Khi sắp hết ngày thứ ba, Giang Siêu nhìn gần vạn dân chạy nạn tụ tập, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.

Có đám người này, cho dù phần lớn là người già phụ nữ và trẻ em, thì cũng đủ hắn dùng để phát triển.

Đúng lúc này, trong đám dân chạy nạn xảy ra một trận ồn ào, có cả tiếng tranh cãi ầm ĩ và tiếng hét thảm thiết.

Giang Siêu đang định đi hơi thay đổi ánh mắt. Hắn vội vàng đi qua xem đã xảy ra chuyện gì.

Tống Ninh Tuyết, Mộ Dung Chỉ Tình và Diệp Thanh Ảnh cũng nhanh chân tới xem xét tình huống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK