Mục lục
(Nháp) Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê - Đặng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cho dù phía trước là tử lộ, nhưng ta nhất định phải xông, hơn nữa, ta còn phải xông ra một con đường sống! Bởi vì, không kẻ nào có thể ngăn được ta, cũng không có kẻ nào... giết được ta!"

Trong giọng nói của Giang Siêu lộ ra một loại tự tin mãnh liệt, trong sự tự tin này còn có một loại bá đạo vô song.

Tô Yên Nhiên nhìn Giang Siêu, nghe những lời Giang Siêu nói, không hiểu sao trong lòng nàng ta lại dâng lên một cỗ nhiệt huyết, cảm xúc dâng trào. Tia sáng kỳ lạ trong mắt nàng ta đậm hơn vài phần.

Nam nhân như này mới xứng làm anh hùng, biết rõ là chết, nhưng không hề sợ hãi, thậm chí còn toát ra sự tự tin và bá đạo vô song.

Tựa như trong thiên hạ không ai có thể ngăn cản hắn, không ai có thể thắng được hắn.

Mặc dù nàng ta vẫn vô cùng lo lắng về hành động này của Giang Siêu, nhưng nàng ta lại không nói thêm gì nữa.

Giang Siêu nói đúng, có những việc nên làm, có những việc không nên làm! Nếu việc phải làm mà không làm, thì không nói đến việc trong lòng có thanh thản hay không, chỉ sợ cuối cùng ngay cả mình cũng coi thường chính mình.

"Giang công gia bảo trọng..." Tô Yên Nhiên trịnh trọng gật đầu với Giang Siêu, cuối cùng xoay người rời đi trong lưu luyến.

Thấy Tô Yên Nhiên rời đi, trong lòng Giang Siêu dâng lên một niềm vui sướng, hắn không ngờ, lần này tới Kinh Thành còn có thu hoạch như này. Thật sự bất ngờ!

Xem ra, hành động đến Kinh Đô lần này là một quyết định đúng! Cho dù gặp phải nguy hiểm cực lớn, nhưng cũng làm hắn thấy đáng!

"Giang đại ca, ngày mai ta đi cùng huynh nhé!" Lúc này, Tống Tiểu Nhã đi đến trước mặt Giang Siêu, sau đó nói với vẻ mặt lo lắng.

Giang Siêu nghe vậy, hắn vuốt tóc nàng ta rồi nói: "Nếu muội đi cùng ta, thì ai tới tiếp ứng cho ta! Tuy Mộ Dung gia cách xa Khâm Thiên Giám, nhưng muội lái máy bay qua đó thì chẳng hết mấy thời gian, đợi ta phát tín hiệu, sinh tử của ta nằm trong tay muội và mọi người đó!"

Tống Tiểu Nhã nghe vậy, ánh mắt hiện lên vẻ thận trọng, nàng ta gật đầu rồi nói với Giang Siêu: "Giang đại ca yên tâm, chỉ cần ta chưa chết, ta tuyệt đối sẽ không để huynh xảy ra chuyện."

Giang Siêu mỉm cười, sau đó hắn rút ra một khẩu súng lục đưa cho Tống Tiểu Nhã.

"Không phải muội vẫn luôn muốn có cái này sao! Bây giờ ta cho muội một cái, nạp đạn thế nào muội biết rồi đấy! Cho muội đạn này! Bảo vệ tốt chính mình!"

Nói đến câu cuối, Giang Siêu vỗ nhẹ lên vai nàng ta, giọng nói lộ ra sự quan tâm.

Tống Tiểu Nhã nghe vậy, nàng ta gật đầu thật mạnh, sau đó nàng ta mừng rỡ cất khẩu súng lục đi. Nàng ta biết uy lực của thứ này.

Cho dù là cao thủ cảnh giới hóa cảnh tới, thì cũng không đỡ được một phát đạn!

Chẳng mấy chốc, ba ngày đã trôi qua, Giang Siêu dẫn theo mười hộ vệ đi về phía Khâm Thiên Giám, trên đường đi, bách tính biết chuyện đều đi ra hai bên đường vui vẻ đưa tiễn.

Nét mặt của mọi người tràn ngập sùng bái và kích động. Danh tiếng của Giang Siêu đã lên đến đỉnh cao trong dân gian, cơ hồ mọi bách tính đều yêu quý và kính trọng hắn.

Nếu mà tính ra thì e là ngay cả hoàng đế cũng không có uy tín bằng Giang Siêu. Trên đường cái, mọi người hô to tước hiệu của Giang Siêu. Sự nhiệt tình dâng cao, đến nỗi còn hơi tắc đường rồi...

Cách đó không xa, Trịnh An ngồi trong kiệu tỏ vẻ phẫn nộ và lạnh lùng. Khóe miệng ông ta nhếch lên vẻ trào phúng.

"Tiểu tử, bây giờ cho ngươi đắc ý một lúc, đợi đến khi vào Khâm Thiên Giám, mọi việc sẽ không còn theo ý ngươi nữa đâu. Bản cung có trọng binh đang đợi ngươi, hoàng đế cũng có trọng binh đang đợi ngươi, lần này ngươi có chạy đằng trời."

Ông ta rì rầm nói, rồi quay đầu nhìn ra ngoài kiệu. Ông ta hỏi thân tín của mình: "Binh lực bên Cấm vệ quân đã đến rồi chứ!"

Thân tín của ông ta vội vàng trả lời: "Đã đến rồi ạ, xin Công gia yên tâm, lần này ti chức điều động toàn binh cầm giáo dài, quân bên phía hoàng đế điều tới cũng là quân cầm giáo dài, Giang Siêu có lợi hại đi chăng nữa thì với tám nghìn Cấm vệ quân, bọn họ có đè cũng đè chết người rồi."

"Thế thì tốt, chúng ta đi thôi! Đi nhìn xem tên tiểu tử đó chết như thế nào... nghĩ đến chuyện sắp giết chết được thằng nhóc đó, bản công mừng lắm! Ha ha..."

Cười ha ha xong, ông ta bảo kiệu phu nâng kiệu đi tiếp, chẳng mấy chốc bọn họ đã đi về phía Khâm Thiên Giám. Lần này, Trịnh An và hoàng đế lại lựa chọn ngấm ngầm hợp tác với nhau.


Chỉ có điều, sau trận hợp tác này thì chính là mưu mô, hoàng đế tính toán đến lúc đó sẽ đổ tội danh giết Giang Siêu lên đầu Trịnh An, Trịnh An thì mưu mô đổ tội danh này cho hoàng đế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK