Gần đây, quyền pháp mà Giang Siêu dạy nàng không những không thụt lùi, thậm chí còn cao hơn cả muội muội, nhờ vậy thực lực của nàng cũng mạnh hơn không ít.
Khoảng mười phút sau, bọn họ đã đến cổng thôn.
Trước cổng thôn, hàng ngàn người đang tụ tập xung quanh. Hầu hết những người làm việc ở gần đó đều bỏ việc, sau đó chạy đến đây nghênh đón Giang Siêu.
Nếu như không phải có một số công việc không thể rời đi, có lẽ tất cả mọi người đã đến chào đón Giang Siêu.
Dù có biết hắn hay không, tất cả mọi người đều muốn gặp lại người đã mang đến cho họ sự bình yên này.
Gần một vạn người tị nạn mới đến thôn Kháo Sơn nhìn thấy cảnh này, trong mắt lập tức lộ ra vẻ khác lạ. Dường như bọn họ thể ngờ được, Giang Siêu lại có địa vị như vậy trong lòng mọi người.
Nhưng nghĩ đến những gì Giang Siêu đã làm cho bọn họ, có lẽ một ngày nào đó bọn họ cũng sẽ kính trọng Giang Siêu như vậy.
Trên xe ngựa, Tống Ninh Tuyết đang dìu Mộ Dung Chỉ Tình, nhìn thấy mọi người trong thôn tụ tập dưới tường thành, trên mặt lộ rõ sự cảm kích và yêu thương chân thật.
Trong mắt Mộ Dung Chỉ Tình lộ ra vẻ khác lạ, khóe môi vô thức cong thành một nụ cười, ánh mắt nhìn về phía Giang Siêu cũng tình cảm hơn vài phần.
Khi mới bước vào thôn Kháo Sơn, tất cả mọi thứ nhìn thấy ở lần đầu tiên đã đủ khiến nàng ta chấn động, nhưng cảnh tượng bây giờ càng khiến nàng ta chấn động hơn nữa.
Đây mới là dáng vẻ nên có của một nam nhi.
"Tỷ phu, bọn ta tới rồi! Tỷ phu, bọn ta tới rồi..." Trong đám người, Tô Tiểu Thảo liều mạng hét lên.
Giọng nói của cô bé lập tức thu hút sự chú ý của những người khác, mọi người đều nhận ra và tránh đường cho bọn họ.
Cô bé giãy giụa, nhảy ra khỏi vòng tay của tỷ tỷ, sau đó chạy như bay về phía Giang Siêu với gương mặt lấm lem nước mắt.
Vốn dĩ cô bé đang rất vui vẻ, nhưng càng chạy càng chạy, trong mắt chỉ toàn là nước mắt. Đây là những giọt nước mắt của sự mong nhớ và ỷ lại dành cho Giang Siêu.
Bọn họ đã vô thức coi Giang Siêu là chỗ dựa duy nhất của mình trong cuộc đời này.
Gặp lại nhau sau một tháng xa cách, có biết bao nhiêu lời muốn nói, có biết bao mong nhớ muốn bày tỏ.
Giang Siêu nhìn thấy cô bé chạy về phía mình, thì vội vàng nhảy từ trên tường thành xuống. Đối với hắn, bức tường thành cao hơn mười mét này không được tính là cao. Trong mắt hắn lúc này cũng đầy sự háo hức và xót xa.
Xa nhà lâu như vậy, hắn cũng rất nhớ bọn họ. Dù là Tô Miên Miên hay Tô Tiểu Thảo, hai tỷ muội họ chính là người thân duy nhất của hắn trên thế giới này.
Đương nhiên, hiện tại hắn cũng có thêm nhiều người để bận tâm, nhưng Tô Miên Miên và Tô Tiểu Thảo vẫn là những người khác biệt nhất.
Hắn vừa nhảy xuống đã chạy ngay về phía Tô Tiểu Thảo và Tô Miên Miên.
Hắn dang tay ôm chặt Tô Tiểu Thảo đang lao vào lòng mình, trong mắt chứa đầy sự nuông chiều và đau lòng.
"Tiểu Thảo, ca ca về rồi đây!" Tưởng Siêu xoa đầu Tô Tiểu Thảo, dịu dàng nói.
"Ca ca, Tiểu Thảo rất nhớ huynh… Sau khi đi học về, ngày nào Tiểu Thảo cũng đến tường thành chờ ca ca, ngày nào cũng mong ca ca trở về. Ca ca, cuối cùng huynh cũng trở về rồi."
Tiểu Thảo ôm chặt lấy cổ Giang Siêu, giọng nói tràn đầy sự lưu luyến. Cô bé một lúc thì gọi là ca ca, một lúc thì gọi là tỷ phu.
Lúc này, Tô Miên Miên cũng chạy lại gần, nàng nhìn Giang Siêu, vui mừng đến nỗi rơi nước mắt. Tô Miên Miên há miệng, thoáng chốc lại không biết nói gì.
Giang Siêu mỉm cười bước tới, đưa tay vòng qua eo nàng, không hề né tránh bất kỳ ai.
"Đương gia, mọi người đang nhìn kìa, ta..." Tô Miên Miên đỏ mặt tía tai, nhỏ giọng nói với Giang Siêu, nhưng nàng không hề giãy giụa.
Trong lòng nàng ngập tràn niềm vui, trên mặt lộ ra vẻ thỏa mãn. Nàng không đòi hỏi gì hơn nữa, chỉ cần trong lòng Giang Siêu vẫn còn có nàng là đủ.
"Sợ cái gì? Ta ôm thê tử của mình, có ai dám ý kiến?" Giang Siêu dịu dàng nhìn Tô Miên Miên, ôm nàng chặt hơn một chút.
Tô Miên Miên là thê tử của hắn. Trước mặt người ngoài, hắn muốn tất cả mọi người biết rằng Tô Miên Miên là người hắn quan tâm và thương yêu.
Tô Miên Miên nghe vậy, cảm nhận được vòng tay ấm áp của Giang Siêu, sắc mặt lập tức đỏ bừng. Mặc dù nàng rất xấu hổ khi ôm nhau trước mặt nhiều người, nhưng nàng lại không nỡ rời khỏi vòng tay Giang Siêu.
Nàng dựa sát vào Giang Siêu, nước mắt càng chảy càng nhanh, nhưng bên trong những giọt nước mắt đó lại lộ ra niềm hạnh phúc vô tận.
Trên xe ngựa, ánh mắt của Tống Ninh Tuyết và Mộ Dung Chỉ Tình ngập tràn sự hâm mộ, không hề có một chút ghen tị nào.
Bởi vì đó chính là người mà Giang Siêu quan tâm, là người mà Giang Siêu yêu thương. Bọn họ yêu ai sẽ yêu cả đường đi lối về!
Nếu họ thực sự yêu Giang Siêu, họ sẽ chấp nhận tất cả những gì mà Giang Siêu yêu thương.
Nếu họ có ý đồ xấu với người mà Giang Siêu quan tâm, họ biết mình sẽ không bao giờ có được tình yêu của Giang Siêu, cũng không bao giờ được Giang Siêu chấp nhận.
"Chúng ta… về nhà thôi!" Giang Siêu dịa dàng vỗ lưng Tô Miên Miên, sau đó bế Tô Tiểu Thảo lên, nhẹ nhàng ôm lấy eo Tô Miên Miên, quay người đi về nhà.
Những người xung quanh cũng nhanh chóng dọn đường để chào đón và cáo biệt Giang Siêu.
Lúc Giang Siêu chào hỏi mọi người, hắn quay đầu nhìn về phía xe ngựa phía sau, sau đó gật đầu với Tống Ninh Tuyết ở trên xe. Tống Ninh Tuyết cũng vội vàng gật đầu, tự mình đánh xe đi theo hắn.
Trong thôn đã xây dựng rất nhiều con đường làm bằng xi măng, trong đó có một con đường lớn dẫn thẳng tới căn nhà mới xây của Giang Siêu, sau đó nó còn dẫn đến hướng của các công xưởng.
Nếu như có ai đó xuyên không, chắc chắn họ sẽ nghĩ thôn Kháo Sơn này là một thôn làng hiện đại. Điểm khác biệt duy nhất là bộ y phục cổ trang mà mọi người ở đây đang mặc.
Về phần người tị nạn, tất cả đều giao cho Tống Tiểu Nhã tiếp đón. Trong khoảng thời gian không có Tống Ninh Tuyết ở bên cạnh, Tống Tiểu Nhã đã trở thành trợ thủ đắc lực cho Tô Miên Miên.
Các nữ hộ vệ đi cùng với Tống Tiểu Nhã cũng có trách nhiệm riêng của mình.
Giang Siêu tạm thời không để cho Tô Miên Miên quản lý người tị nạn, bởi vì bây giờ hắn chỉ muốn quây quần cùng với hai tỷ muội Tô Miên Miên và Tô Tiểu Thảo. Còn những chuyện khác cứ đợi ngày mai rồi nói.
Hơn nữa, hắn cũng muốn sắp xếp cho Mộ Dung Chỉ Tình, đồng thời giới thiệu nàng với Tô Miên Miên.
Câu nói của mẫu thân Mộ Dung Chỉ Tình đã khiến Giang Siêu biết rằng, chuyện của Mộ Dung Chỉ Tình có thể sẽ không rất khó giải quyết.
Hơn nữa, nếu như không cho Mộ Dung Chỉ Tình một thân phận, hắn có thể sẽ khiến Mộ Dung Chỉ Tình mất hết thể diện.
Trên đường trở về, Giang Siêu dịu dàng hỏi Tô Miên Miên về những chuyện xảy ra gần đây. Hắn hỏi nàng tất cả mọi thứ với giọng điệu quan tâm.
Giang Siêu thực sự muốn biết Tô Miên Miên hiện tại có sống tốt hay không.
Trên đường đi, Tô Tiểu Thảo thỉnh thoảng sẽ ghen tị hỏi tại sao Giang Siêu không quan tâm đến chuyện của mình.
Giang Siêu mỉm cười xoa đầu Tô Tiểu Thảo, nhân tiện cũng hỏi thăm cô bé. Tô Tiểu Thảo lập tức vui vẻ kể cho Giang Siêu nghe về chuyện của mình.
Hiện tại, cô bé đang học rất chăm chỉ, thành tích của cô bé luôn đứng đầu trong số những đứa trẻ. Ngay cả phu tử cũng khen cô bé rất nhiều.
Khi nói về thành tích của mình, trên mặt cô bé lộ ra vẻ kiêu ngạo. Tô Tiểu Thảo chớp chớp đôi mắt đáng yêu nhìn về phía Tưởng Siêu, giống như đang đợi Giang Siêu khen mình.
Giang Siêu nhân cơ hội khen ngợi Tô Tiểu Thảo, khiến biểu cảm trên khuôn mặt cô bé lập tức trở nên vui mừng.