Mục lục
(Nháp) Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê - Đặng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thế tử nói đùa rồi, tiểu nữ tử liễu yếu đào tơ, cũng không dám trèo cao.” Diệp Thanh Ảnh lạnh lùng nhìn về phía Tống Chân, nhàn nhạt từ chối.

Không phải người nào nàng ấy cũng nhìn trúng cả, cho dù Tống Chân có anh tuấn tiêu sái và gia thế bất phàm đi nữa cũng thế.

Đối với Diệp Thanh Ảnh, người trước mặt này chỉ là hạng người cái ăn chơi trác táng mà thôi. Dựa vào bối cảnh gia đình mới ra dáng người, nếu không có thân phận bối cảnh thì hắn ta cũng chỉ là một bao cỏ.

Nếu như so bản lĩnh thật sự, có lẽ chỉ một ngón tay của Giang Siêu thôi, hắn ta cũng không sánh nổi. Trừ khi mắt nàng ấy mù thì mới có thể coi trọng loại người này.

Tống Chân nghe thế, vẻ mặt vốn dĩ còn rất chờ mong trong nháy mắt lạnh hẳn xuống, hắn ta không ngờ Diệp Thanh Ảnh lại từ chối mình.

Cho dù là thanh danh hay là gia thế, thậm chí là diện mạo, người có thể so sánh được với hắn ta cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, hắn ta thật sự không hiểu nổi, vì sao Diệp Thanh Ảnh lại không để mình vào mắt.

Nghĩ đến chuyện bị Diệp Thanh Ảnh từ chối một cách dứt khoát đến vậy, không hiểu sao trong lòng Tống Chân bỗng dâng lên cảm giác tức giận.

“Diệp tiểu thư, nếu cô đã nói như thế, vậy cũng đừng trách ta không màng tình cảm, nếu thật sự muốn truy cứu thì bên Châu phủ, sản nghiệp của cửa hàng Đại Đông đều phải chắp tay nhường lại đấy.”

Tống Chân lạnh lùng lên tiếng uy hiếp, nói đến đây, hắn ta lộ vẻ mặt nghiền ngẫm rồi nói tiếp:

“Ta nghe nói, hội trưởng của cửa hàng Đại Đông, cũng chính là phụ thân của cô sắp sửa nghỉ hưu rồi, về vấn đề người thừa kế, Diệp tiểu thư hẳn là hiểu rõ ràng hơn bổn thế tử, nếu như bởi lý do này mà cô ném đi sản nghiệp ở Châu phủ, vậy thì sợ là cửa hàng Đại Đông của cô sẽ bị từ bỏ đấy.”

Câu nói của hắn ta vừa thốt ra, sắc mặt Diệp Thanh Ảnh nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi.

Thật ra mỗi câu của Tống Chân đều đâm vào chỗ đau của nàng ấy. Cửa hàng Đại Đông là của Diệp gia nàng ấy, nhưng Diệp gia không chỉ có riêng một nhánh nàng ấy. Đại nghiệp của Diệp gia lớn, ngoại trừ dòng phụ ra thì dòng chính còn có ba phòng.

Đại phòng các nàng cũng chỉ có một mình nàng ấy mà thôi, nên phương diện thừa kế sẽ có khó khăn. Nhị phòng và tam phòng đều muốn đạt được quyền khống chế cửa hàng Đại Đông.

Nếu như Diệp Thanh Ảnh là nam nhi, thì vấn đề quyền thừa kế hẳn là sẽ không bị quấy nhiễu. Nhưng nàng ấy thân là nữ nhân nên muốn kế thừa thì sẽ có điều khó khăn.

Thứ nhất, nàng ấy cần phải tuyển một người ở rể. Thứ hai, nàng ấy cũng cần phải có năng lực khiến người ta thần phục. Hai điểm này Diệp Thanh Ảnh đều không có được sự công nhận.

Vấn đề người ở rể không giải quyết được, bây giờ, nếu lại đánh mất sản nghiệp ở Ninh Châu phủ, vậy thì sợ là Diệp Thanh Ảnh sẽ hoàn toàn vô duyên với vị trí người thừa kế.

Từ lúc bắt đầu Nguyên Vương hợp tác cùng Diệp Thanh Ảnh, có lẽ đã muốn dùng chuyện này để ép Diệp Thanh Ảnh rồi. Nếu nàng không đi vào khuôn khổ, sẽ mất đi tư cách người thừa kế.

Kết quả cuối cùng cửa hàng Đại Đông sẽ hoàn toàn bị Nguyên Vương thôn tính và trở thành quân cờ tranh bá của hắn.

Trong chuyện lần này, thậm chí có thể còn có bóng dáng của nhị phòng và tam phòng ở trong đó, e là bọn họ muốn nhân cơ hội này làm Diệp Thanh Ảnh mất đi quyền thừa kế.

Khó trách thợ nhuộm vải của cửa hàng Đại Đông lại bị thu bán.

“Bỏ qua sao? E là thế tử phải thất vọng rồi, chỉ cần có Diệp Thanh Ảnh ta ở đây một ngày, thì cửa hàng Đại Đông sẽ thuộc quyền khống chế của ta, ai cũng không cướp được, mà cũng đừng hòng cướp! Thế tử, trà của ta đã nguội rồi nên không chiêu đãi ngài nữa, mời ngài trở về đi!”

Diệp Thanh Ảnh lạnh lùng đứng dậy, giọng điệu khí phách nói với Tống Chân. Nàng ấy vừa mở miệng đã bắt đầu đuổi người, không hề cho vị thế tử này một chút mặt mũi nào.

Tống Chân nghe vậy, trong nháy mắt sắc mặt hiện vẻ giận dữ. Hắn ta đứng dậy nhìn về phía Diệp Thanh Ảnh, quạt xếp trên tay cũng nhanh thêm vài phần.

Hắn ta rất muốn nổi giận nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn xuống, khóe miệng còn treo một tia nghiền ngẫm, châm chọc nói: “Hy vọng đến lúc đó Diệp tiểu thư vẫn còn có thể cười được. Ta chờ mong cái ngày Diệp tiểu thư tới cầu xin ta.”

“Vậy sao! Thế tử vẫn là nên nghĩ trước, khi hy vọng thất bại thì nên tự xử như thế nào đi.” Diệp Thanh Ảnh nhàn nhạt nhìn về phía hắn ta. Nói xong, nàng ấy xoay người rời đi ngay.

Thái độ đó của nàng ấy làm Tống Chân tức đến mức run cả người, trong mắt tràn ngập sát ý. Hắn ta hừ lạnh một tiếng.

“Hừ... Diệp Thanh Ảnh, bổn thế tử cũng không tin cô có thể kiên trì được quá lâu, đừng tưởng rằng ngoại trừ cô, bổn thế tử muốn khống chế cửa hàng Đại Đông mà không khống chế được. Đừng quên, dòng chính của Diệp gia cũng không chỉ có mỗi đại phòng nhà cô.”

Hắn ta xoay người, căm giận theo hộ vệ đi ra khỏi chi nhánh cửa hàng Đại Đông.

Diệp Thanh Ảnh đi vào hậu viện, nàng ấy gọi Tiểu Thúy tới, ánh mắt thận trọng nói: “Tiểu Thúy, em nói mọi người nhìn chằm chằm vải dệt nhanh, còn có chuyện mạch rượu nữa, tiến độ mau lên chút. Ngoài ra, điều toàn bộ người nhị phòng và tam phòng ở nơi này đi đến nơi khác...”

Bất kể Tống Chân cùng nhị phòng và tam phòng làm cái quỷ gì thì Diệp Thanh Ảnh đều không muốn cho bọn họ cơ hội. Nàng ấy tuyệt đối sẽ không khuất phục Tống Chân.

Nàng ấy càng không muốn cuối cùng sẽ để cửa hàng Đại Đông trở thành công cụ trong tay Nguyên Vương. Cửa hàng Đại Đông của các nàng đã phát triển cả trăm năm lịch sử rồi, nếu như tham gia vào quân phản loạn của Nguyên Vương.

Nguyên Vương có thể thành công thì cửa hàng Đại Đông không nhất định sẽ có thể có kết cục tốt, còn Nguyên Vương thất bại, e là cửa hàng Đại Đông sẽ càng vạn kiếp bất phục.

Bên kia, Giang Siêu về tới Mộ Dung phủ, Phúc thúc ở cửa đưa cho Giang Siêu một tấm danh thiếp, trên đó viết chữ Trấn Phủ sứ phủ.

“Tiên sinh, quản gia của Trấn Phủ Sứ đưa danh thiếp tới, muốn mời tiên sinh đến Hoàng phủ dự tiệc, ngài xem...” Phúc thúc rất cẩn thận nói với Giang Siêu.

Hiện nay, thân phận của Giang Siêu cũng không còn như lúc vừa tới phủ đệ nữa, hắn ta không chỉ là sư phụ của Mộ Dung Minh Hiên, mà còn là nhà sưu mà lão gia coi trọng nhất.

“Phúc thúc, nói với quản gia của Hoàng phủ rằng ta còn phải dạy Minh Hiên đọc sách, qua phủ dự tiệc thì không cần đâu, nói cho bọn họ biết, không rảnh.” Giang Siêu trả danh thiếp về, nhàn nhạt nói.

Hắn không cần nghĩ cũng biết Hoàng Thành muốn làm gì, đơn giản chính là muốn mượn sức hắn thôi. Đối với những chuyện mượn sức như vậy, hắn cũng không hiếm lạ.

Hắn còn không có hứng thú đi theo người ta tạo phản đâu, kể cả có muốn tạo phản đi nữa, thì cũng là chính hắn tạo, còn cần làm công cho người khác sao?

Phúc thúc kinh ngạc nhìn về phía Giang Siêu, dường như không thể tưởng được, vị tiên sinh trước mắt này, vậy mà lại dám từ chối lời mời của Hoàng Thành.

Hơn nữa, thân phận địa vị của Hoàng Thành không biết lớn mạnh hơn đệ nhất sư gia Giang Siêu bao nhiêu lần, người muốn nịnh bợ ông ta trên toàn bộ Châu phủ có rất nhiều.

Những người này có muốn cầu cũng không cầu được Hoàng Thành, bây giờ lại là Hoàng Thành tự tìm tới cửa, nhưng Giang Siêu lại không cho người ta một chút mặt mũi nào, thật là không biết nên nói Giang Siêu như thế nào nữa.

Phúc thúc chỉ là một quản sự trông cửa, đối với những chuyện giữa Hoàng Thành và Nguyên Vương đều không biết, cho dù là toàn bộ Châu phủ, thì người biết chuyện cũng không nhiều lắm.

Nếu không, sợ là Hoàng Thành cũng không thể thanh thản ổn định làm cái chức Trấn Phủ Sứ này được, nói không chừng đã bị xét nhà diệt tộc rồi.

Phúc thúc chỉ là theo bản năng cho rằng, nếu Giang Siêu có thể tạo quan hệ cùng Hoàng Thành, nhất định có thể một bước lên mây trong quan trường.

Nhìn Giang Siêu đang đi vào trong nhà, cả nửa ngày Phúc thúc vẫn không lấy lại được tinh thần. Trong mắt ông ta chỉ còn lại sự kinh ngạc.

Chỉ sợ, kể cả là lão gia nhà bọn họ cũng không dám tùy ý từ chối lời mời của Hoàng Thành. Giang tiên sinh trước mặt là người đầu tiên.

Chờ sau khi trở lại sân mình sống, đã thấy Tống Ninh Tuyết và Mộ Dung Chỉ Tình ngồi chờ ở trong phòng.

Các nàng ngồi đối diện nhau trò chuyện, Mộ Dung Minh Hiên bên cạnh thì nhàm chán ghé vào trên bàn, trên tay còn cầm sách vở.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK