Giang Siêu chính là người anh hùng đánh bại quân Khiết Đan, đánh tan bọn phản tặc Đại Triệu.
Thử hỏi cả cái Đại Triệu này, ai có thể làm được như Giang Siêu. Bên trong dẹp bọn phản tặc, bên ngoài dẹp bọn xâm lăng.
"Giang hầu gia uy vũ... Giang hầu gia uy vũ!" Có người hiểu chuyện còn cao giọng hô.
"Không đúng, là Công gia, phải là Giang công gia uy vũ..." Có người ở đó sửa lại. Mặc dù bây giờ Giang Siêu vẫn là hậu tước, tước vị công tước vẫn chưa chính thức thụ phong.
Nhưng ai cũng biết hoàng đế cho gọi Giang Siêu vào kinh, là muốn phong hắn làm quốc công mà, không phải sao!
Nhìn mọi người xung quanh reo hò, vẻ mặt Giang Siêu vẫn khá bình tĩnh, lòng hắn đang càng ngày càng lạnh, một cỗ tức giận dâng lên trong lòng.
Tống Triết ngu xuẩn, vì hại hắn mà hại chết cả Lục Diệc Minh vô tội. Tên hôn quân này thật đáng chết. Đại Triệu nằm trong tay ông ta, sớm muộn gì cũng bị ngoại tộc ức hiếp.
Sát ý của hắn đối với Tống Triết cũng lên đến cực điểm, chỉ có điều, dù gì hiện giờ đối phương cũng là hoàng đế Đại Triệu, cho dù Giang Siêu có sát tâm, hắn cũng phải thu lại cái sát tâm này.
Lúc này, hắn nhìn sang đối diện chỗ sáu tên tài tử còn lại ở phe Mộ Dung Minh Ý, hàn ý trong mắt hắn đã lên đến cực điểm!
"Bây giờ, các ngươi còn muốn tỉ thí nữa không!" Giọng nói hắn lộ ra cỗ phẫn nộ khiến cho người khác sợ hãi.
Sáu tên tài tử cùng với Tô Yên Nhiên không hiểu sao cảm nhận được một cỗ khí thế bức người.
Có tên tài tử đã có ý rút lui, Lưu Anh bị phế, Lục Diệc Minh chết. Thân làm tám đại tài tử, có ai mà không cảm thấy bi thương cơ chứ.
Chỉ có điều, sau khi chùn bước một lúc, ánh mắt họ lại kiên định trở lại. Tuy Giang Siêu có thể mạnh hơn Lưu Anh và Lục Diệc Minh, nhưng chưa chắc đã tinh thông mọi thứ.
"Ta..." Lúc này, Mộ Dung Minh Ý đứng ra, há miệng định châm chọc Giang Siêu mấy câu, nhưng Giang Siêu lại lạnh lùng liếc hắn ta một cái.
Giang Siêu quay người đi đến chỗ thư họa bên cạnh, hắn không cho mọi người có cơ hội lên tiếng, đã cầm bút bắt đầu vẽ!
Mọi người nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt họ rất ngạc nhiên, trong lúc nhất thời không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng mà, cũng không có ai dám lên tiếng quấy rầy Giang Siêu.
Chỉ đành để mặc Giang Siêu ở chỗ thư họa. Tất cả mọi người không biết Giang Siêu đang làm gì.
Không biết qua bao lâu, Giang Siêu vứt bút đi, quay người lại cười ha hả.
"Ngửa mặt lên trời cười to đi ra cửa, thế hệ ta há lại là kẻ vô danh." Hắn cao giọng hô lên câu thơ này.
Mọi người xung quanh nghe thấy câu thơ này, thoáng chốc liền cảm nhận được một cỗ khí thế độc nhất chỉ có trên người Giang Siêu. Cảm giác cuồng ngạo tự đại kia khiến người ta nhíu mày, nhưng đồng thời không khỏi tán thưởng.
Mọi người thầm khen trong lòng là thơ hay. Tiếp đó bọn họ cũng đồng ý với sự cuồng ngạo này của Giang Siêu. Người có thể làm ra câu thơ hay như thế, thì có gì mà không ủng hộ.
Nhưng mà, mọi người không biết Giang Siêu làm vậy là có ý gì. Không phải nói muốn tỷ thí sao! Tại sao sau khi Lục Diệc Minh chết, hắn lại cuồng ngạo bất kham thế này.
Giang Siêu không để ý đến vẻ ngạc nhiên của mọi người. Hắn đi đến chỗ của mình, hắn bảo một chiến sĩ của tộc Dạ Lang cõng thi thể của Lục Diệc Minh lên.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, hắn quay người dẫn theo thuộc hạ chuẩn bị rời đi.
Khi đi đến trước mặt Tống Tiểu Nhã, Giang Siêu áy náy nói: "Xin lỗi Tiểu Nhã, e là tạm thời Giang đại ca không thể bắt Mộ Dung Minh Ý xin lỗi muội..."
Giọng hắn hơi sa sút, cũng có chút bi thương khó tả. Cái chết của Lục Diệc Minh làm Giang Siêu hơi buồn.
Hắn không còn hứng thú chơi với những tài tử ở đây và những kẻ đứng sau bọn họ nữa. Những người này muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, muốn phá hoại danh tiếng của hắn thế nào thì cứ phá hoại!