Ban nãy bọn họ muốn tháo chạy, nhưng vì nhất thời chiếm ưu thế mà cảm thấy Giang Siêu không dám làm gì mình, thế nên mới không làm gì nữa.
Nhưng giờ lại thấy Giang Siêu hành động, đương nhiên bọn họ cũng không thể để mình bị Giang Siêu tóm được. Nhưng cả hai lại không có lấy một thuộc hạ được việc có đủ khả năng bảo vệ mình.
Đám thị vệ bị uy thế của nhóm Giang Siêu dọa sợ, không một ai dám bước lên trước, chỉ có thể để hoàng đế và Trịnh An đứng ở đó đối mặt với Giang Siêu và thuộc hạ của hắn.
Ngay lúc Tống Triết và Trịnh An muốn trốn khỏi đài thì những vệ đã đợi ở bên cạnh lập tức chặn đường lui của hai người.
"Ngươi muốn làm gì? Giang Siêu, nếu ngươi dám động đến trẫm, tạo phản là tội lớn, bị tru di cửu tộc đó, ngươi đừng có phạm sai lầm! Trẫm là hoàng đế... Ngươi dám...".
Nhìn Giang Siêu tiến lại gần, Tống Triết hoảng loạn uy hiếp hắn.
Nhưng Giang Siêu lạnh lùng nhìn ông ta, khoảnh khắc tiến lại gần, hắn giơ tay tát thẳng vào mặt Tống Triết.
Đồng thời, hắn còn đá Tống Triết ngã nhào xuống đất, khóe miệng nở nụ cười giễu cợt.
"Phế vật, chỉ bằng ngươi mà cũng xứng xưng là hoàng đế trước mặt ta sao? Nếu ngươi không sinh ra là con vua thì bất kể ở đâu, ngươi cũng chỉ là rác rưởi thôi."
Câu nói của Giang Siêu đúng là cay nghiệt, hắn đứng đó như như một vị ma thần nhìn Tống Triết bị đá lăn xuống đất.
Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh này, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, không thể tin được. Tất cả đều không tưởng tượng nổi lại có lúc Giang Siêu dám đánh Tống Triết như thế.
Mặc dù ban nãy Giang Siêu có dùng ám khí làm Tống Triết bị thương, nhưng lúc đó bọn họ đều cảm thấy là hắn ngộ thương.
Nói gì thì nói, Tống Triết cũng là hoàng đế, cho dù ông ta kém cỏi đến mấy thì quyền lực của hoàng đế vẫn còn đó. Đánh hoàng đế không khác gì đang tạo phản.
Giang Siêu bất chấp cả nguy hiểm tính mạng để đến kinh thành không phải là do sợ bị gán cho tội tạo phản sao? Sao bây giờ hắn lại dám đánh cả hoàng đế?
Nhưng mà nhìn thấy Giang Siêu đánh hoàng đế, không hiểu sao những quốc công, tước gia do Mộ Dung Địch dẫn đầu lại tỏ ra vui sướng, chỉ thiếu nước ngửa đầu lên trời hét to cổ vũ cho hắn thôi.
Loại hoàng đế này thật sự không đáng được mọi người tôn trọng, nếu không phải vì trong xương cốt bọn họ luôn tồn tại lòng trung thành nên không tiện ra tay thì có lẽ bọn họ đã đánh tên bất tài này sưng lên như cái đầu heo rồi.
"Hoàng đế... Ha... Nực cười!" Giang Siêu giẫm lên đầu Tống Triết, giẫm ông ta như một con chó, trên môi vẫn treo nụ cười giễu cợt.
Giọng điệu ngông cuồng đó khiến ai ai cũng lộ vẻ ngạc nhiên.
Thật ngông... Thật bạo... Vô cùng ngang tàng!
Tống Triết bị đạp dù rất đau, nhưng sự sỉ nhục còn khiến kẻ làm hoàng đến như ông ta phát điên hơn. Bị đánh thì thôi đi, giờ còn bị Giang Siêu đạp xuống đất như một con chó.
Sự sỉ nhục này vô cùng nhục nhã, cơn giận trong lòng ông ta lúc này đã lên tới đỉnh điểm.
"Giang Siêu, trẫm muốn ngươi chết không được tử tế, chết không được tử tế... Ngươi chờ đó cho trẫm.” Tống Triết vẫn không tỉnh ngộ ra rằng mình đã rơi vào tay Giang Siêu.
Ông ta cho rằng Giang Siêu sẽ không dám giết mình, cùng lắm chỉ là làm nhục mà thôi, dù sao ông ta cũng là hoàng đế, giết hoàng đế sẽ phải chịu tội phản nghịch.
Nhưng đúng vào lúc Tống Triết cảm thấy Giang Siêu không dám giết mình thì lại thấy Giang Siêu cầm một thanh đao từ trên tay hộ vệ bên cạnh. Hắn kề đao lên cổ ông ta, ước lượng.
Con đao sáng chói đó khiến Tống Triết cảm thấy lạnh hết sống lưng, sự kiêu ngạo vừa biến mất ngay lập tức. Ông ta vội vàng nói với Giang Siêu:
"Giang ái khanh, có gì thì từ từ nói, trẫm chỉ đùa với ngươi thôi, Giang ái khanh là cánh tay đắc lực của trẫm... trẫm...".
Vừa rồi ông ta còn cho Giang Siêu lựa chọn, giờ đã tôn Giang Siêu thành cánh tay đắc lực của mình, thật là phát huy mấy chữ “không biết xấu hổ” đến mức tận cùng.
Tiếc là ông ta chỉ có cơ hội nói đến đó mà thôi, thanh đao của Giang Siêu đã hạ xuống. Trong ánh mắt sợ hãi của Tống Triết, thanh đao lập tức chém đứt đầu ông ta.
Ánh mắt Tống Triết có không cam lòng và không tin nổi. Ông ta vẫn không thể nào ngờ được Giang Siêu lại chém đầu mình dứt khoát như vậy.