Mục lục
(Nháp) Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê - Đặng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Siêu làm việc dứt khoát, lão luyện, giỏi giang mà sắc bén, trông như thế nào cũng không giống dáng vẻ nên có của một thiếu niên mười tám mười chín tuổi.

Nhưng Giang Siêu thật sự là thế. Có lẽ là điểm mà Giang Siêu thu hút nàng ấy.

Đối với một người quen nhìn các nhân vật tài tử tiếng tăm như nàng ấy, từ trước đến nay chưa từng có nam nhân nào có thể lọt vào mắt nàng ấy.

Cho dù là tứ đại tài tử của Kinh Đô, thanh niên tài tuấn tuổi trẻ đầy hứa hẹn, hay là người giữ chức vị quan trọng trong triều, cũng chẳng có bất kỳ ai có thể làm cho nàng ấy nhìn thêm vài lần.

Nhưng Giang Siêu lại khiến cho nàng ấy không thể nhịn được muốn hiểu rõ hơn, muốn xem rốt cuộc trong đầu còn có bao nhiêu tài năng và bí mật mà không ai biết nữa.

Lúc này, trong tay nàng ấy còn có bức hoạ mùa Xuân mà Giang Siêu đã vẽ lúc ở bên hồ Huyền Vũ kia.

Bài thơ “Trúc ngoại đào hoa ba lượng chi” lưu lại cho nàng ấn tượng sâu sắc đến tận bây giờ. Bức tranh này chính là bức mà nàng ấy đã tiêu mười vạn lượng để mua lại từ chỗ người khác.

“Diệp tiểu thư, thì ra ngươi vẫn ở Châu phủ, ta còn tưởng rằng ngươi đã trở về Kinh Đô rồi. Ngươi ở đây thật đúng lúc, vừa hay ta còn có việc muốn thương lượng với ngươi…” Giang Siêu vội tiến lên đón tiếp.

Diệp Thanh Ảnh nghe vậy, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng. Giang Siêu không khó chịu khi nàng ấy tới tìm, nên nàng ấy cảm thấy thật sự vui vẻ. Nàng ấy cười nói với Giang Siêu:

“Được nha, vừa lúc ta cũng có việc cần tìm đến ngươi, bằng không, chúng ta tìm một nơi nào đó uống mấy chén, rồi từ từ hàn huyên!”

Nói đến đây, nàng ấy còn muốn mời cả Tống Ninh Tuyết và Mộ Dung Chỉ Tình cùng đi.

Tuy hai nàng muốn đi, nhưng lại vẫn lắc đầu.

Mặc dù việc uống rượu chung với Giang Siêu khiến hai người rất là rung động, nhưng người ta đi bàn chuyện chính sự thì hai người đi theo làm gì?

Hai nàng vẫn biết giới hạn, không có ý định đi cùng, nhưng trong lòng vẫn hơi ganh tỵ.

Ánh mắt họ nhìn Giang Siêu không khỏi có chút ghen tuông.

Lại là một nữ tử tài giỏi tìm tới nữa, nhìn biểu cảm của Diệp Thanh Ảnh, hai người đều là nữ tử, tất nhiên cũng nhìn ra nàng ấy có ý với Giang Siêu.

Giang Siêu gật đầu với Tống Ninh Tuyết và Mộ Dung Chỉ Tình, xoay người lên xe ngựa với Diệp Thanh Ảnh.

Rất nhanh, xe ngựa đã đưa Giang Siêu tới Sư Tử lâu, là tửu lâu đứng đầu Châu phủ.

Toà tửu lâu này là sản nghiệp của cửa hàng Đại Đông, bao hết một gian phòng, hai người ngồi đối diện nhau.

Giang Siêu nói với Diệp Thanh Ảnh trước: “Diệp tiểu thư, chuyện ta muốn nói với ngươi lần này liên quan đến tộc Dạ Lang…”

Diệp Thanh Ảnh nghe thế, hơi giận hờn mà nhìn Giang Siêu, nói:

“Giang Siêu, nói với ngươi bao nhiêu lần nữa đây, đừng gọi ta Diệp tiểu thư nữa, ngươi có thể gọi ta là Thanh Ảnh, lại hoặc gọi là Diệp tỷ, Ảnh tỷ, Thanh tỷ cũng được! Nhưng quan trọng là đừng gọi ta là Diệp tiểu thư, ta nghe mà thấy xa cách quá.”

Nói tới đây, nàng giả vờ tức giận nói với Giang Siêu: “Nếu ngươi còn cứ gọi ta như người dưng thế này, ta sẽ không bàn bạc với ngươi về chuyện đó nữa.”

Giang Siêu nghe vậy, nhìn Diệp Thanh Ảnh, bật cười lắc đầu. Nói ra thì, Diệp Thanh Ảnh cũng chỉ lớn hơn hắn ba tuổi mà thôi.

Nhưng nói đúng ra thì, Giang Siêu nhỏ hơn nàng rất nhiều.

Lúc trước, Diệp Thanh Ảnh luôn nói rất nhiều với Giang Siêu về vấn đề xưng hô, nhưng hắn còn chưa quen như thế.

Bởi vậy hắn cũng không có nghĩ nhiều về chuyện này, ai mà nghĩ ra được là Diệp Thanh Ảnh sẽ để ý đến chuyện này.

“Được rồi, từ sau ta sẽ gọi tỷ là Thanh Ảnh!” Giang Siêu nói với Diệp Thanh Ảnh.

Bảo hắn gọi Diệp Thanh Ảnh là Ảnh tỷ, luôn làm hắn có cảm giác không thể gọi được, gọi thẳng tên sẽ dễ chịu hơn một ít.

Diệp Thanh Ảnh nghe vậy thì vui mừng gật đầu.

“Thế nghe còn được, đối với ta, đừng xa lạ như vậy.”

Nói đến đây, nàng ấy rót cho Giang Siêu một ly rượu, nâng ly nói: “Nói đi, ngươi có chuyện gì, chỉ cần ta có thể làm được, nhất định sẽ không từ chối!”

Giang Siêu nâng lên chén rượu hơi lắc bày tỏ thành ý, uống một hơi cạn sạch, nói: “Bên tộc Dạ Lang, ta đã xây một vài nhà xưởng, sản phẩm chủ yếu ngoại trừ vải vóc ra còn có nước hoa và xà phòng thơm, bên cạnh đó cũng có một ít đặc sản của tộc Dạ Lang. Đến lúc thu hoạch vụ mùa Thu, chắc là còn có cả rượu nữa.”

“Chẳng qua là rượu ta ủ không giống như loại rượu nồng độ thấp như chúng ta đang uống, tới lúc đó tỷ sẽ biết đó là rượu gì. Ta muốn tăng mạnh hợp tác với tỷ, hàng hoá mà tộc Dạ Lang làm ra, hy vọng cửa hàng Đại Đông của tỷ có thể nhận thầu hết. Nếu mà bên tỷ nhận không nổi nữa, có thể nhường một ít cho những cửa tiệm khác của bên thôn Kháo Sơn này.”

Giang Siêu nói ra dự tính của mình.

Hắn vốn định tiến hành thương lượng thêm một lần nữa để thuận tiện cho việc đàm phán hợp tác, nhưng lại sợ làm cái này sẽ tốn công tốn sức, mà bây giờ hắn cũng không có thời gian.

Hơn nữa, vì vấn đề giao thông của tộc Dạ Lang, trong khoảng thời gian ngắn này, chỉ sợ những cửa hàng khác cũng không thể chen chân vào được.

Nếu đã gặp được Diệp Thanh Ảnh, vậy thì nói thẳng với nàng ấy là được, tin rằng với năng lực của nàng ấy, tiêu thụ hết được lượng hàng của tộc Dã Lang cũng chẳng phải việc khó khăn gì.

Hơn nữa, về mặt vận chuyển, cũng có thể nhờ Diệp Thanh Ảnh giúp đỡ một phần, vậy thì có thể tiết kiệm không ít thời gian cho hắn.

Còn nữa, có sự góp mặt của Diệp Thanh Ảnh, mọi thứ của tộc Dạ Lang sẽ hình thành một vòng tuần hoàn tốt, cuối cùng sẽ càng ngày càng lớn mạnh.

Giang Siêu còn muốn ủ rượu, ủ rượu bằng lương thực của tộc Dạ Lang, nhưng không phải bây giờ, còn phải chờ lúc lúa lai chín.

Chờ đến khi tộc Dạ Lang trở thành nơi chuyên sản xuất ra cá và gạo thì cũng không uổng công hắn nỗ lực.

Diệp Thanh Ảnh nghe vậy thì nhíu lại mày. Nàng ấy nhìn Giang Siêu, nói:

“Những thứ ngươi nói đó, ta không có ý kiến, nhưng tộc Dạ Lang không tiện ra vào. Chỉ riêng chi phí vận chuyển thôi, e là đã rất cao rồi, tới lúc đó, dù giá trị hàng hóa có cao đến đâu đi chăng nữa, sợ là cũng không kiếm được bao nhiêu.”

Nàng ấy biết một ít về tộc Dạ Lang, rừng rậm cây cao, đi vào cực kỳ khó khăn.

Vận chuyển đồ vật ra, sợ là phí tổn còn đắt hơn nhiều so với giá tiền của hàng hoá.

“Về mặt vận chuyển, tỷ đừng lo lắng, tỷ có còn nhớ sông An Bình không? Rất nhiều người không biết nguồn của sông An Bình ở đâu, nhưng nếu là người từng đến tộc Dạ Lang, hẳn là biết đầu nguồn của sông An Bình ở đâu.”

Giang Siêu hơi mỉm cười nói với Diệp Thanh Ảnh.

Thời xưa, không có ai đi nghiên cứu xem con sông bắt nguồn từ đâu, càng khỏi phải nói con sông An Bình chảy ra từ núi sâu, nơi đó chứa rất nhiều nguy hiểm, trên sông cũng không có phương tiện giao thông gì.

Cũng sẽ chẳng có người nhàn rỗi đi lên thượng du xem xét, nên tất cả mọi người không biết nơi nguồn sông An Bình đi sâu vào trong núi là tộc Dạ Lang.

Mà nguồn nước đi qua cả tộc Dạ Lang là khu vực nào cũng không có người đi tìm hiểu nghiên cứu, lí do là vì kỹ thuật và phương tiện giao thông, rất ít người đi làm việc quá sức mà không có ích gì này.

“Ngươi nói là, nguồn mà sông An Bình đi sâu vào trong núi là tộc Dạ Lang, nếu thật là thế, vậy việc vận chuyển cũng dễ giải quyết, chẳng qua là, cái này cần đến thuyền chở hàng, mà thuyền chở hàng cũng cần một vốn đầu tư rất lớn nha.”

“Tỷ không cần lo lắng về việc này, ta đã chuẩn bị xuôi rồi, nhưng ta mong rằng tỷ sẽ xây một bến tàu ở bờ sông An Bình, và sửa thêm một con đường đi thông ra, còn về vấn đề tiền bạc, làm hết bao nhiêu tiền, ta chi!”

“Chuyện sửa đường xây bến tàu cũng không khó, về vấn đề tiền bạc, cửa hàng Đại Đông của chúng ta còn gánh nổi. Chỉ cần ngươi nói là sự thật, ta sẽ gọi người đi làm ngay.”

Diệp Thanh Ảnh cười nói với Giang Siêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK