Mục lục
(Nháp) Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê - Đặng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 49: Thu phục tù binh
Tuy rằng nàng của hiện giờ trông có vẻ nở nang thướt tha, yếu đuối động lòng người, xinh đẹp hơn rất nhiều so với lúc Giang Siêu mới gặp nàng. Nhưng mà ở trong mắt Giang Siêu, nàng vẫn còn là trẻ con, vẻ non nớt trên mặt nàng vẫn còn.
Chỉ có ánh mắt là trưởng thành rất nhiều, con nhà nghèo sớm lo liệu việc nhà đấy mà.
“Ta không ăn, để cho Tiểu Thảo ăn đi.”
Tô Miên Miên vội vàng lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ ngại ngùng, đáy mắt lại hiện lên vẻ mong chờ.
Nàng cũng thích ăn mấy thứ này. Chỉ là việc trải qua đủ mọi vất vả của cuộc sống từ quá sớm, khiến nàng không còn hy vọng và mong chờ nữa.
Giang Siêu không nói nhiều với nàng, cười đút kẹo hồ lô vào trong miệng nàng.
“Tiểu Thảo ăn không hết, để lâu sẽ không ngon.”
Tô Miên Miên không thể từ chối được. Nàng cầm kẹo hồ lô, đôi mắt ửng đỏ. Giang Siêu đối xử càng tốt với nàng, nàng càng không muốn xa rời Giang Siêu.
Chỉ là nàng lại cảm thấy rất tự tỉ, nàng kém quá nhiều so với Tống Ninh Tuyết.
Chắc là chỉ có cô gái như Tống Ninh Tuyết mới có thể xứng đôi với Giang Siêu.
Sau khi ăn cơm xong, Giang Siêu đi tìm sáu vị tiên sinh dạy học do Tống Ninh Tuyết mời đến. Hắn kể lại vài câu chuyện ngắn do mình viết cho các vị tiên sinh nghe.
Tất cả đều là chuyện về những kẻ chuyện ác gì cũng làm, cuối cùng thức tỉnh lương tâm bỏ ác theo thiện.
Hắn cố ý viết những người bị kẻ ác ức hiếp có cuộc sống rất thê thảm, cái loại thê thảm có thể khiến cho người ta đồng cảm. Rồỉ cố ý viết kẻ ác rất ác, cái loại ác khiến người ta hận nghiến răng nghiến lợi.
Mỗi một câu chuyện đều rất đơn giản dễ hiểu, gần như chỉ cân mười phút là kể xong.
Chờ khi Giang Siêu kể xong mấy câu chuyện, vài vị tiên sinh dạy học đã chảy nước mắt đầy mặt, hận thấu xương đám ác ôn trong câu chuyện, chỉ kém đỉ liều mạng với bọn chúng.
Sau khi kể chuyện xong, Giang Siêu đưa quyển vở đã viết sẵn chuyện xưa cho các vị tiên
sinh, bảo bọn họ đi kể cho đám tù binh đang bị nhốt trong từ đường ngay trong đêm.
Vài vị tiên sinh thay phiên nhau kể chuyện, mất mấy tiếng đồng hồ cho mười mấy câu chuyện ngắn.
Ngoại trừ kể chuyện, Giang Siêu còn dặn dò thêm các vị tiên sinh một số việc, ví dụ như giảng cho đám cướp kia nghe một ít tiêu chuẩn đạo đức nhân nghĩa…
Vài ngày tiếp theo, vài vị tiên sinh ban ngày đỉ dạy học cho bọn nhỏ, ban đêm đi kể chuyện xưa cho đám cướp kia nghe.
Mấy ngày qua, Giang Siêu không để ý đến đám cướp kia, chỉ tạm thời giam giữ, cho ăn cho uống, ban ngày thì bảo Lâm Bân dẫn bọn họ đi huấn luyện đội ngũ.
Đám cướp kia đã bị dọa sợ ngay từ đầu, nên không có ai dám phản kháng. Bọn họ cũng biết chỉ cần thành thật là có thể giữ được mạng sống, nếu có ý đồ xấu thì chắc là sẽ bị chết rất thê thảm.
Vậy nên mấy ngày qua, bọn họ đều rất thành thật, cộng thêm liên tiếp mấy ngày được dạy dỗ qua các câu chuyện ngắn, gần như cả đám cướp đều thay đổi.
Bọn họ trở nên ít nói, trên mặt thường xuyên hiện lên vẻ chán nản và hối hận.
Lâm Bân kể lại mấy chuyện này cho Giang Siêu nghe. Sự khâm phục dành cho Giang Siêu ở trong mắt hắn ta đã đạt tới mức cao nhất.
Hắn ta biết đám cướp kia sẽ hoàn toàn thay đối, không còn làm người xấu nữa.
Hắn ta rất khâm phục kế hoạch bảo tiên sinh dạy học mỗi đêm đi kể chuyện và giảng giải những nguyên tắc nhân nghĩa đạo đức kia của Giang Siêu.
Phần lớn đám cướp đều từng làm chuyện xấu. Dù cho bọn họ chưa từng làm chuyện xấu, thì cũng đã từng nhìn thấy trong ổ cướp.
Trải qua vài ngày giáo dục tư tưởng, chỉ cần là người đều sẽ cảm thấy xấu hổ vì những hành vi đã từng của mình. Nghe xong những câu chuyện thê thảm kia, bọn họ chắc chắn sẽ cảm thấy đồng cảm.
Giang Siêu vừa lòng gật đầu. Hắn biết đã đến lượt mình lên sân khấu.
Hôm sau, Giang Siêu đi vào từ đường đang giam giữ đám cướp. Hắn lạnh lùng nhìn về phía bọn họ. Theo sau hắn là Lâm Bân đang tràn đầy vẻ căng thẳng.
Tuy rằng thực lực của Giang Siêu rất mạnh, nhưng mà trong từ đường lại có rất nhiều tên cướp, cho dù bọn họ đã có vẻ hối hận, Lâm Bân cũng rất sợ Giang Siêu sẽ xảy ra chuyện.
Hắn ta của hiện tại cực kì khâm phục Giang Siêu. Không chỉ có hắn ta, mà hơn bốn trăm người trong đội bảo vệ thôn, ai cũng vô cùng cung kính Giang Siêu.
Bởi vì thực lực mạnh mẽ của Giang Siêu. Nhiều hơn nữa là bởi vì sự thông minh có một không hai của Giang Siêu.
Ngay cả đám cướp mà quan bỉnh không đánh lại được, cũng bị Giang Siêu dân theo hơn ba trăm người bọn họ tiêu diệt sạch sẽ.
Đám người bọn họ, ai cũng coi Giang Siêu như là thần minh.
“Các vị, ta có thể bỏ qua chuyện cũ cho các vị. Từ hôm nay trở đi, muốn làm người tốt hay là kẻ xấu, đều tùy vào sự lựa chọn của các vị. Nếu ai muốn làm người tốt thì hãy bước lên phía trước. Còn ai muốn làm kẻ xấu thì hãy đứng yên tại chỗ.”
Hắn vừa dứt lời, đám cướp đều ngẩng đầu lên nhìn hắn bằng ánh mắt tràn đầy vẻ phức tạp.
Trải qua vài ngày tẩy não, cả đám bọn họ
đều cảm thấy tội lỗi, một số người đau khổ đến mức muốn tự sát, bọn họ không chịu nổi sự cắn rứt lương tâm.
Bây giờ Giang Siêu lại đột nhiên nói với bọn họ là sẽ bỏ qua chuyện cũ. Nhưng dù Giang Siêu có nói vậy thì bọn họ cũng không bước qua được cửa ải trong lòng mình.
Có điều, khỉ nghe hỏi ai muốn làm người tốt, tất cả mọi người đều đi lên phía trước một bước. Hiển nhiên là bọn họ đều muốn làm người tốt.
Thấy cảnh này, Giang Siêu gật nhẹ đầu, việc tẩy não đã có hiệu quả ban đầu.
“Được lắm, vậy là các ngươi đều muốn làm người tốt. Trong đám các ngươi, chắc là có rất nhiều người nảy sinh lòng tự trách, muốn chết đi cho rồi. Nhưng nếu các ngươi ngay cả chết cũng không sợ, thì các ngươi hãy dùng cuộc đời còn lại đi đền bù những sai lầm trong quá khứ đi.”
“Bây giờ các ngươi đang có một cơ hội như vậy. Nhìn thấy những thôn dân bên ngoài kia không? Chắc là không bao lâu nữa, vài thế lực cướp khác sẽ đánh tới nơi đây. Đến lúc ây, có lẽ bọn họ đều sẽ chết. Nếu các ngươi thật lòng muốn chuộc tội, thì hãy gánh lên trách
nhiệm bảo vệ bọn họ đi.”
“Aỉ bằng lòng chuộc tội thì bước ra. Ai không muốn chuộc tộỉ thì có thể đi ngay bây giờ. Giang Siêu ta không chỉ sẽ không làm khó dễ, mà còn phái người đưa hắn ra khỏi thôn nữa.” Giang Siêu nhìn đám cướp với ánh mắt sáng rực.
Nghe vậy, có người không hề do dự bước lên trước, có ngườỉ lại nhìn quanh vài lần rồi mới bước lên trước.
Hơn bốn trăm tù bỉnh, không một ai lựa chọn đi khỏi đây.
Thấy cảnh này, Giang Siêu biết hắn xem như hoàn toàn thu phục được đám cướp kia, không phải là kiểu thu phục bắt buộc, mà là kiểu thu phục tự nguyện.
Thật ra thì tẩy não là một loại vũ khí rất lợi hại. Chỉ cần sử dụng đúng cách thì ngay cả người thông minh cũng có thể bị ngươi lừa đến mức không còn biết gì nữa.
Giang Siêu sai các vị tiên sinh đi kể chuyện xưa để khơi dậy cảm giác tội lỗi trong lòng đám cướp. Rồi sau đó, khỉ hắn cho bọn họ cơ hội chuộc tội, bọn họ sẽ đâm đầu vào.
Nếu việc giáo dục tư tưởng tiếp theo thành
công thì bọn họ sẽ là vũ khí sắc bén trong tay Giang Siêu.
Giao việc hợp nhất đám cướp cho Lâm Bân, Giang Siêu quay người đi ra ngoài. Hắn còn phải đi lo chuyện khác nữa. Ve mặt huấn luyện quân sự, đành phải trông cậy vào Lâm Bân.
Có điều, hắn cũng đã lên kế hoạch cho việc huấn luyện chiến đấu đặc biệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK