Nhất là Tống Hà, người này tâm tư thâm trầm, thoạt nhìn thì rất nghĩa khí, lại trung thành và tận tâm với Lương Sơn quân. Nhưng trong lúc vô tình, Gia Luật Thanh đã nghe thấy ý muốn góp sức cho triều đình của Tống Hà.
Bởi vì, Tống Hà nghĩ cho dù Trần Nhân dẫn dắt bọn họ tạo phản thì bọn họ cũng chỉ là phản tặc. So sánh với triều đình thì kém xa, vả lại còn chưa biết có thành công hay không.
Nếu thành công, bọn họ có thể phong hầu bái tướng, thế thì không sao, ngộ nhỡ thất bại thì sao.
Thật ra, Tống Hà có suy nghĩ làm phản lâu rồi, chẳng qua, trong chốc lát chưa tìm được cơ hội làm phản mà thôi.
Còn về Lý Quý kia thì hoàn toàn là tay sai của Tống Hà, Tống Hà nói cái gì hắn ta nghe cái đó, nghe lời như một con chó.
Sau khi Gia Luật Thanh biết ý tưởng của Tống Hà, hắn ta quyết định đến lúc đó sẽ dùng thân phận người tộc Khiết Đan của mình phái sứ giả đi khiến bọn họ quy thuận mình.
Đến lúc đó, chỉ cần về đến tộc Khiết Đan, quyền cao bổng lộc dày vẫy chào Tống Hà, tên này nhất định sẽ đi vào khuôn khổ.
Tống Hà hơi bất ngờ về việc Gia Luật Thanh chọn mình, nhưng hắn ta đã tuân lệnh rồi, hắn ta đã huy động quân lính rồi bắt đầu lên đường.
Còn Trần Nhân thì đang đợi tin của bọn họ, đồng thời, chuẩn bị đánh một trận lớn với Dương Lâm quân bất cứ lúc nào.
Bên này, Gia Luật Thanh đang đi cùng Tống Hà, vừa xuất phát chưa được bao lâu, Gia Luật Thanh đã ngả bài với Tống Hà. Tống Hà cũng dứt khoát, hắn bắt tay với Gia Luật Thanh luôn.
Lý Quý bị bọn họ xem nhẹ, mà để không đánh với quân Con Cháu của Dương Lâm, Tống Hà và Gia Luật Thanh dự định đi vòng đến Ninh Châu phủ.
Nhưng vừa đi đường vòng chưa được bao lâu, bọn họ đã chạm trán với ba nghìn Khiếu Lâm quân do Dương Lâm chỉ huy đang dự định đánh úp phủ lớn ở huyện Tế Tây cách đó không xa.
Bởi vì sợ bị phát hiện, nên bọn họ không phái quá nhiều lính trinh sát đi dò đường, hơn nữa, bọn họ cũng đang hành quân cấp tốc.
Còn Gia Luật Thanh bên này thì cũng đang lo nghĩ thoát khỏi sự theo dõi của Trần Nhân nên cũng không muốn kinh động đến Khiếu Lâm quân do Dương Lâm dẫn dắt, nhưng thật bất ngờ, cuối cùng quân đội hai bên lại đụng phải nhau.
Lúc ấy, mặt Gia Luật Thanh tái mét, mặc dù hắn ta tràn đầy tự tin nói rằng muốn đi đánh chiếm thôn Kháo Sơn, nhưng đó là bởi vì hắn ta biết hiện giờ thôn Kháo Sơn đang không có đủ binh lực.
Hai ba ngàn người chống lại vạn người của bên hắn ta, lại cộng thêm Giang Siêu đang không có ở đó, đương nhiên là hắn ta có tự tin chiếm được thôn Kháo Sơn rồi.
Nhưng bây giờ đụng phải quân Con Cháu, khả năng đội quân này còn lên đến hàng vạn người, hắn ta không sợ mới lạ.
Nhưng đụng phải thì cũng đụng phải rồi, hắn ta muốn thu quân về cũng không kịp nữa rồi, bởi vì một khi thu quân về, có khả năng sẽ thất bại đến mức ngoài tầm kiểm soát.
Cuối cùng, sẽ bị quân đội phía sau đuổi sát mông truy sát.
"Giết... thời khắc kiến công lập nghiệp đến rồi!" Gia Luật Thanh chỉ có thể cắn răng kiên trì, hắn ta dẫn theo vạn Binh Nhạc quân rồi phát động tấn công Khiếu Lâm quân.
Ba nghìn Khiếu Lâm quân và một vạn Binh Nhạc quân lập tức đánh nhau.
Vốn dĩ, Gia Luật Thanh cho rằng quân bên mình chắc chắn sẽ tổn thất nghiêm trọng. Khó khăn lắm mới lấy được một vạn quân, có lẽ sẽ chỉ còn lại khoảng một nửa.
Nhưng nào ngờ, đánh một lúc, quân Con Cháu được ví như trong truyền thuyết nhanh chóng vỡ trận, trực tiếp bị bọn hắn đánh cho kêu cha gọi mẹ.
Trong chốc lát, Khiếu Lâm quân đã bị tách ra, trận hình cũng tan.
Nhìn thấy cảnh này Gia Luật Thanh tưởng là mình nhìn nhầm rồi cơ, mãi một lúc vẫn chưa hồi thần, con mẹ nó đây chính là quân Con Cháu trong truyền thuyết đấy ư? Dễ đánh thế!
Tống Hà và Lý Quý đi cùng hắn ta cũng rất ngạc nhiên, lúc nghênh chiến bọn họ tưởng là sẽ phải đánh một trận gian khổ cơ.
Nhưng nào ngờ lại ra kết quả như thế này, con mẹ nó đây thật sư là quân Con Cháu trong truyền thuyết ư? Chẳng phải Dương Lâm nói rằng hắn ta đã thu nạp và rèn luyện hơn ba vạn quân Con Cháu sao?
Làm sao mà sức chiến đấu nát bét vậy! Chắc là quân giả rồi!
Nhưng những quân lính này người ta đang mặc y phục Khiếu Lâm quân Dương Lâm, mà Khiếu Lâm quân thì chính là quân Con Cháu mà Dương Lâm thu nạp rồi huấn luyện.