Mục lục
(Nháp) Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê - Đặng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay lúc ông đang ngập tràn thất vọng, Lão Lục nhân lúc bầu trời sắp tối, nhìn thấy những chiếc đèn trời xuất hiện trước mặt mình, vẻ mặt của ông ta lúc này lập tức thay đổi.

“Đại nhân, nhìn xem đó là cái gì!” Theo tiếng nói của Lão Lục, Mộ Dung Cung nhanh chóng nhìn về phía khu rừng bên ngoài cổng thành phía đông, từng chiếc đèn lồng Khổng Minh đang bay ra từ khu rừng rậm.

Nhìn thấy đèn Khổng Minh, trong lòng ông bất giác xuất hiện một tia hy vọng, cả Lão Lục và các tướng lĩnh quân Châu phủ xung quanh cũng vô cùng mong chờ. Trong số đó có cả Hồ tướng quân, người đã hộ tống những người tị nạn trở lại thôn Kháo Sơn trước đó.

"Là Giang Siêu! Nhất định là hắn!" Mộ Dung Cung lấy lại tinh thần, lập tức trở nên hưng phấn. Đôi mắt của ông lóe lên, nhanh chóng nói với các tướng lĩnh ở phía sau:

“Lý tướng quân, hãy bảo ba nghìn quân sĩ chuẩn bị, đợi lệnh điều động của bổn quan bất cứ lúc nào… Nếu đã có quân tới tiếp viện, chúng ta cũng nên đóng góp một ít sức lực…”

Một vị tướng lĩnh phía sau nghe vậy, thì nhanh chóng nhận lệnh rời đi. Trên mặt hắn tràn đầy mong đợi và vui sướng, trong lòng mọi người ở đây đều được thắp lên hy vọng.

Bởi vì họ biết nếu như Giang Siêu đến, thì toàn bộ Ninh Châu thành sẽ có thể được cứu. Nếu như lúc trước có người nói Giang Siêu đến, đoán chừng sẽ không có ai cảm thấy vui mừng.

Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác, danh tiếng của Giang Siêu đã lớn đến mức không chỉ đội quân thổ phỉ, mà ngay cả đội quân Châu phủ cũng biết tên của Giang Siêu.

Trận chiến ở đèo Hàn Cốc không chỉ gây chấn động cho đội quân thổ phỉ, mà còn gây chấn động cho cả quân Châu phủ. Cộng thêm trận chiến ở thôn Kháo Sơn, có thể nói tên tuổi của Giang Siêu đã vang dội khắp Ninh Châu thành.

Mộ Dung Cung nhìn khu rừng bên ngoài thành ở phía xa với ánh mắt mong đợi, bất kể Giang Siêu muốn làm gì, bên phía ông nhất định sẽ hỗ trợ.

Ngay lúc này, từng mũi tên bắn lên những chiếc đèn Khổng Minh đang bay trên bầu trời, những tờ rơi trên lồng đèn lập tức rơi xuống doanh trại quân đội bên dưới, cũng có vài tờ rơi rơi vào bên trong tường thành.

Mộ Dung Cung cầm lấy một tờ rơi, lúc đọc nội dung bên trong, trên mặt ông lộ ra vẻ kinh ngạc, trong mắt dâng lên sự hối hận.

Sao ông không nghĩ tới điều này sớm hơn chứ? Nếu ông nghĩ đến điều này, có lẽ sẽ không trải qua những ngày khổ chiến như vậy.

Hầu hết những binh sĩ của đội quân thổ phỉ đều là những người tị nạn, Giang Siêu ra một đòn như vật có thể tiêu diệt toàn bộ đội quân thổ phỉ. Quân tâm không muốn lay động cũng không được.

Đội quân thất phỉ lúc này cũng ý thức được có gì đó không đúng, bọn họ ngẩng đầu nhìn những tờ rơi rơi xuống, hầu hết binh sĩ đều đi nhặt những tờ rơi đó.

Những người biết chữ thay nhau đọc lớn tiếng, nội dung ngay lập tức được lan truyền khắp doanh trại thổ phỉ. Mấy tên cầm đầu quân đội thổ phỉ nghe thấy động tĩnh đều chạy ra bên ngoài.

Dẫn đầu là Thiên Lang và Gia Luật Thanh, họ nhìn vào các tờ rơi xung quanh, Thiên Lang và Gia Luật Thanh mỗi người cầm lấy một tờ rơi.

Nhìn vào nội dung trên tờ rơi, Thiên Lang và Gia Luật Thanh lập tức xanh mặt. Sau đó, Gia Luật Thanh lớn tiếng ra lệnh: “Truyền lệnh xuống, nếu ai nhặt tờ rơi đọc chúng sẽ bị giết…”

"Phái những người khác đi thu lại toàn bộ tờ rơi trong doanh trại của chúng ta, tất cả binh sĩ không được phép lưu truyền chúng nữa. Nếu như ai dám làm trái lệnh sẽ bị giết..."

Hắn ta liên tiếp ban hành một loạt các mệnh lệnh, đồng thời nhìn khu rừng đối diện với vẻ mặt khó coi, trong mắt lộ ra vẻ do dự.

"Quân sư, ngươi muốn bắt những kẻ gây rối trong rừng sao? Ta sẽ cho ngươi ba nghìn tinh binh..." Thiên Lang thấy vậy thì vội nói.

Gã lập tức hỏi phương hướng tờ rơi truyền đến, cũng lập tức nảy ra ý tưởng bắt và giết người gửi tờ rơi.

Tuy nhiên, sau khi gã nói ra những lời này, Gia Luật Thanh đã lắc đầu, nói với vẻ mặt nghiêm túc:

"Lang vương, trinh sát của chúng ta vẫn chưa gửi lại tin tức gì, chứng tỏ là bọn họ đã bị giết, e rằng ở đó đã có phục kích. Hơn nữa, xét theo của nội dung tờ rơi, đoán chừng bọn họ sẽ phát động tấn công chúng ta sớm thôi. Vì vậy, chúng ta vẫn nên trấn thủ bên này trước, đừng tạo cơ hội để kẻ địch lợi dụng chúng ta.”

Nói đến đây, hắn ta lập tức chuẩn bị triển khai nhân lực để phòng thủ. Hắn ta cảm thấy hơi may mắn, vì không phải ai cũng có thể hiểu được những lời viết trên tờ rơi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK