Nếu không phải do quân Khiết Đan, thì sao lại xảy ra thảm sự như thế này. Rất nhiều đứa trẻ đã mất cha mẹ giống đứa trẻ này.
Giang Siêu cho người cứu trợ những đứa trẻ này, tập chung chúng lại.
Mà những bách tính xung quanh nhìn thấy quân phục kỳ lạ của quân Con Cháu, ánh mắt ánh lên vẻ kinh hoàng và sợ hãi.
Tất cả bọn họ đều trốn ở đằng xa, không có một nạn dân nào dám lại gần đám Giang Siêu.
Giang Siêu để quân Con Cháu tìm vài nạn dân không sợ bọn họ, rồi cho bọn họ một chút đồ ăn.
Hỏi thăm một lúc mới biết, những nạn dân này là dân từ Bình Nguyên phủ bên kia chạy qua đây.
Trong đó còn có vài người dân của trấn trên đường đi. Sau khi tộc Khiết Đan đánh hạ Bình Nguyên phủ, bọn chúng trắng trợn giết hại dân thường, đốt giết cướp hành hạ gian dâm, không chuyện ác nào không làm.
Phần đa trong số họ là những người may mắn còn sống trong trận tàn sát, và cũng có người là nghe nói quân Khiết Đan sắp tới nên bỏ chạy trước.
Chỉ là, bọn họ căn bản không có nhà để về, cho dù đã trốn đi được thì cũng không biết đi đâu. An Tây phủ có thể là nơi có thể đi được, nhưng ai biết liệu An Tây phủ có bị quân Khiết Đan chiếm lấy hay không.
Bây giờ bọn họ chỉ biết bỏ chạy theo bản năng, chạy đến đâu thì đến.
Giang Siêu lại hỏi thăm một vài chuyện của những người dân này, hắn đã bảo người cho những người dân này không ít đồ ăn, nhìn người dân vì có đồ ăn mà càng ngày càng tụ lại nhiều trước mặt, Giang Siêu nói với bọn họ:
"Các vị, nếu các vị tin ta, thì cứ đi về phía Nam, đi đến Ninh Châu phủ, nơi đó chắc sẽ có chỗ an thân cho các vị."
Giang Siêu vừa nói xong, một người dân trong số đó vội vàng lớn tiếng nói: "Tướng quân, nơi ngài nói là Ninh Châu phủ ở huyện An Ninh phải không! Nghe nói, bên đó có thôn Kháo Sơn, là nơi giống như chốn bồng lai tiên cảnh."
“Ta còn nghe nói, bởi vì ở đó có một hầu gia tên Giang Siêu, hắn biết lôi pháp, cũng biết trời giáng thần binh, những tên quân cường đạo kia còn bị hắn tiêu diệt một cách dễ dàng. Người trong Thôn Kháo Sơn kia đều an cư lạc nghiệp.”
“Nếu tướng quân là chỉ nơi đó thì chúng ta kỳ thực cũng muốn đến, chỉ là không biết đó là thật hay giả, còn có nữa là không biết bọn họ có thể thu lưu chúng ta hay không!”
Nói xong câu cuối, trong mắt của chúng bá tánh đều lộ ra vẻ đau buồn.
Bọn họ đều muốn đến đó, thời gian ngắn gần đây, hầu hếtmọi nơi đều đang lan truyền về thôn Kháo Sơn. Mọi nhà ở đó đều an cư lạc nghiệp, không lo ăn mặc.
Mà nghe nói, tất cả những điều này đều là nhờ vị hầu gia Giang Siêu giúp cho mọi người có thể sống an vui.
Cho dù quân cường đạo ở khắp nơi trong quốc thổ, bá tánh phiêu bạt khắp chốn, dân chúng lầm than thì thôn Kháo Sơn lại vẫn như thế ngoại đào nguyên.
Hơn nữa, nghe nói bởi vì có uy danh của Giang Siêu, bọn quân cường đạo cũng không dám bén mảng đến Ninh Châu phủ. Điều này cũng khiến cho Ninh Châu phủ trở thành nơi an toàn nhất trong toàn Đại Triệu.
Khiết Đan quân vừa đến thì điều mọi người nghĩ đến đầu tiên là đi thôn Kháo Sơn, đáng tiếc là nơi đó cũng chỉ là trong truyền thuyết, hơn nữa đường xa núi cao, có thể tới được đó hay không còn là cả một vấn đề.
“Bọn họ nhất định sẽ thu lưu các ngươi, bởi vì ta chính là Giang Siêu mà các ngươi nói. Ta dùng danh nghĩa của chính mình bảo đảm với các ngươi, chỉ cần các ngươi đến thôn Kháo Sơn, cứ nói là ta để các ngươi đến, bọn họ nhất định sẽ lưu các ngươi lại.”
Giang Siêu nhìn về phía dân chúng bá tánh nói.
Sau khi hắn nói xong, trong ánh mắt của chúng bá tánh lúc nhìn về phía Giang Siêu đều chan chứa vui mừng.
“Ngươi thật sự là Giang hầu gia sao! Lúc trước ta nghe có người ta nói là Giang hầu gia đánh Khiết Đan cẩu vì bá tánh chúng ta, thì ra là thật. Nói như vậy là chúng ta được cứu rồi!”
Một người trong số những bá tánh vui mừng nói.
Vẻ mặt bá tánh ở xung quanh sau khi xong nghe lời Giang Siêu nói thì tất cả hiện lên vẻ vui mừng, trong mắt cũng tràn ngập hy vọng.
Giang Siêu nghe vậy, quay đầu lại nhìn Tống Tiểu Nhã đang đi bên cạnh.