Giang Siêu nghe vậy, gật đầu cười. Dù hắn nói như vậy, nhưng hắn vẫn phải nhìn mặt mũi của ông cụ, ít nhiều giữ lại chút thể diện cho Mộ Dung Minh Ý.
Nghe được Giang Siêu nói vậy, ông cụ hài lòng nhẹ gật đầu. Ông nhanh chóng đứng lên chào tạm biệt.
Sau khi tiễn ông cụ đi, Tống Tiểu Nhã đầy lo lắng đi tới, mắt đầy sự tự trách và áy náy.
"Giang đại ca, thật sự xin lỗi!" Ở trước mặt người ngoài, nàng ta gọi Giang Siêu là công tử, nhưng khi ở riêng, nàng ta luôn gọi Giang Siêu là Giang đại ca.
Hôm nay nếu không phải vì nàng ta, Giang Siêu cũng không cần phải mạo hiểm như vậy. Nghĩ đến việc Giang Siêu vì nàng ta mà không ngại mạo hiểm.
Nàng ta vừa thấy ngọt ngào trong lòng, nhưng cũng tràn đầy lo lắng.
Các nàng vào kinh thành vốn là phải cẩn thận từng bước, một việc không tốt thôi cũng có thể muôn đời muôn kiếp không thể quay đầu lại được. Những người kia nhất định muốn Giang Siêu qua đấu ở Quốc Tử Giám, sự là đang tồn dụng ý xấu.
Giang Siêu chẳng khác gì đâm thẳng vào bẫy người ta đã giăng sẵn.
"Nha đầu ngốc, dù không có ngươi, bọn họ vẫn sẽ nghĩ ra được cách khác thôi. Ngươi chẳng qua chỉ là một cái cớ mà bọn họ tìm thấy thôi. Hơn nữa, dù người khác lấy cớ hay là như thế nào, ngươi vẫn là người thân của ta, là muội muội của ta, ai cũng không được bắt nạt ngươi."
Giang Siêu nhẹ xoa đầu Tống Tiểu Nhã, nhẹ nhàng thì thầm làm trái tim Tống Tiểu Nhã ấm áp lên.
Nhưng nghe được Giang Siêu chỉ xem nàng ta như muội muội, trái tim nàng ta lại thấy rất mất mát. Như dù Giang Siêu coi nàng ta là gì, nàng ta có thể ở bên cạnh hầu hạ Giang Siêu, vậy là đủ rồi.
"Giang đại ca! Cảm ơn..." Mắt Tống Tiểu Nhã đỏ lên, vương nước mắt nói với Giang Siêu.
Giang Siêu cười chọc vào chóp mũi nàng ta một cái, rồi quay người quay về phòng của mình.
Ở bên trong phòng học của Quốc Tử Giám lúc này đang tụ tập mười mấy người. Người đứng đầu là một người trung niên khoảng bốn mươi năm mươi tuổi. Mặt mũi hắn ta rất điềm đạm, hai cọng râu cá trê được chỉnh gọn gàng.
Vẻ ngoài hắn ta rất đứng đắn, nếu nhìn qua sẽ cho người ta cảm giác vài phần nho nhã.
"Hoa tế tửu, Giang Siêu đã đồng ý thi đấu ngày mai rồi. Ngày mai, ta nhất định sẽ thắng Giang Siêu trong trận đấu ấy... Ta muốn chứng minh với tất cả mọi người trong thiên hạ, Mộ Dung Minh Ý ta cũng không phải chỉ có danh tiếng ảo! Xin Hoa tế tửu giúp bọn ta chủ trì chuyện này."
Người nói chuyện là Mộ Dung Minh Ý, sau khi lấy được câu trả lời chắc chắn của Giang Siêu, hắn ta chạy ngay vào trong Quốc Tử Giám.
Đồng thời, hắn ta cũng gọi bảy Đại Tài Tử khác và những người liên quan đi cùng.
Tuy nhiên, lúc này cũng đã là ban đêm, nếu tính theo giờ của hiện đại, thì cũng khoảng bảy giờ rồi.
Bởi vậy, tất cả mọi người đều không kịp nghỉ ngơi. Khi nhận được thông báo của Mộ Dung Minh Ý thì vội vàng chạy đến.
"Vẫn là Mộ Dung huynh có cách, đã thế nhanh như vậy đã làm cho Giang Siêu đồng ý thi đấu rồi. Trong khoảng thời gian này, tên kia danh tiếng đang ở đỉnh, vẫn luôn đè ép tám người chúng ta một đầu. Dù đi đến đâu, người ta cũng so với hắn ta một phen."
"Bây giờ, chúng ta phải chứng minh với người trong thiên hạ, tám người chúng ta chắc chắn không hề thua kém tên kia. Đến lúc ấy, ngược lại ta muốn xem xem còn ai dám ở sau lưng nói tám người chúng ta không bằng Giang Siêu nữa."
"Không sai, thời gian gần đây, ta đã chịu đựng đủ sự bất lực này rồi. Chúng ta tuyệt đối không thể làm mất danh tiếng của kinh đô Tám Đại Tài Tử."
"Đúng, ngày mai phải cho tên kia đẹp mặt. Chẳng qua là viết được mấy bài thơ, viết được mấy con chữ cũng tàm tạm thôi, liền kiêu ngạo mà muốn đi so với chúng ta sao, hắn còn chưa đủ tư cách."
"Chúng ta phải để cho người trong thiên hạ nhìn xem, cuối cùng là Giang Siêu hắn xứng với cái danh tài tử, hay là kinh đô Tám Đại Tài Tử chúng ta xứng với cái danh tài tử hơn."
Bảy tài tử khác ở xung quanh cũng vội vàng hùa theo, đều tỏ thái độ như tìm thấy kẻ thù chung vậy.
Dù quan hệ của bảy người bọn họ và Mộ Dung Minh Ý không quá tốt, nhưng cũng không phải kém. Hơn nữa, gần đây có người mới xuất hiện là Giang Siêu.
Cuối cùng, có những người có học khen Giang Siêu không dứt miệng, có người biết chuyện, thậm chí còn lấy bọn hắn đi so với Giang Siêu. Trong đó, người ghen tị với tám người bọn họ đông đảo lắm.