“Triêu dương thải phong hỉ song phi.” Nàng ta vừa dứt lời là Giang Siêu đã mỉm cười đáp.
Vẫn là không cần nghĩ ngợi, gần như là khi nàng ta vừa nói xong, hắn liền bật thốt ra lời, giống như vế đối đã có sẵn trong lòng hắn lâu rồi.
“Song phi hoàng li minh thúy liễu.” Trong mắt Mộ Dung Chỉ Tình hiện lên vẻ bướng bỉnh, tiếp tục nói.
Dường như nàng ta đã quên là mình mới vừa nói Giang Siêu chỉ cần đối được hai câu là tính Giang Siêu thắng.
“Tịnh đế hồng liên ánh bích ba.” Giang Siêu mỉm cười, tiếp tục đáp.
“Chiểu thượng liên hoa thư tịnh đế.”
“Đình trung lệ tử chuế liên chi.”
“…”
“…”
Mộ Dung Chỉ Tình có vẻ đã thật sự quên lời mình mới nói. Nàng ta ra liên tiếp gần mười câu đối, câu đối nào cũng bị Giang Siêu đối ngay lập tức.
Nàng ta thật sự có học thức hơn người, cứ mở miệng là ra được câu đối, mạnh hơn biết bao nhiêu lần so với Trịnh Thế Kinh mà Giang Siêu từng gặp.
Chắc là nàng ta bị khí thế trên người Giang Siêu khơi dậy lòng hiếu thắng. Vậy nên nàng ta mới quên lời mình vừa nói. Hiện giờ nàng ta chỉ muốn làm khó Giang Siêu một lần.
Nhưng đối qua đối lại gần mười lần, Giang Siêu lại không bị làm khó lần nào, ngược lại là nàng ta trong nhất thời không thể nghĩ ra được câu đối hay có thể làm khó Giang Siêu.
“Tỷ! Có phải là tỷ… phạm quy…” Đúng lúc này, Mộ Dung Minh Hiên nhỏ giọng nhắc nhở Mộ Dung Chỉ Tình.
Nhờ vậy Mộ Dung Chỉ Tình mới hồi hồn lại, mặt mày lập tức đỏ bừng. Nàng ta gõ đầu đệ đệ, có chút buồn bực nói: “Câm miệng… ở đây không có chuyện của đệ…”
Nói đến đây, nàng ta nhìn về phía Giang Siêu, mặt mày hơi xấu hổ, ánh mắt lại hòa nhã hơn rất nhiều.
“Giang tiên sinh, ván này ngươi thắng, có điều đã nói trước là ba ván thắng hai ván mới tính thắng, chúng ta vẫn còn một ván…” Mộ Dung Chỉ Tình mỉm cười nói với Giang Siêu.
Nàng ta vừa dứt lời, đám người Mộ Dung Minh Hiên và Tống Ninh Tuyết đều rất ngạc nhiên. Chẳng phải đây đã là ván thứ hai rồi sao? Sao lại còn một ván nữa mới là hai ván?
“Tỷ, vừa rồi… bọn đệ đã so ván thứ nhất với tiên sinh rồi…” Mộ Dung Minh Hiên vội vàng ra tiếng nhắc nhở.
Hắn ta đang rất sốt ruột bái Giang Siêu làm thầy. Vậy nên hắn ta không thể làm tỷ tỷ phá hư chuyện tốt được.
“Đó là đệ so, không phải là tỷ so, không tính…” Nghe vậy, mặt mày Mộ Dung Chỉ Tình đỏ bừng, nói với giọng điệu ngang ngược.
Mộ Dung Minh Hiên lập tức nhăn mặt. Hắn ta không hiểu nổi, tỷ tỷ mình vẫn luôn là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, chưa từng làm khó người khác, đến hôm nay lại cứ gây chuyện với Giang Siêu là sao?
Ngay cả Tống Ninh Tuyết cũng cảm thấy lạ. Sao hôm nay biểu tỷ lại có hành động khác thường như thế chứ?
Chỉ có Giang Siêu nhìn thấy vẻ không phục trong mắt Mộ Dung Chỉ Tình, đại khái hiểu được tại sao Mộ Dung Chỉ Tình làm vậy.
Chắc là nàng ta bị biểu hiện của hắn khơi dậy lòng hiếu thắng, làm sao cũng phải cho Giang Siêu thua một lần mới vừa lòng.
“Chỉ Tình tiểu thư, mời…” Một khi đã như vậy, Giang Siêu không nói nhiều nữa, mà tiếp tục theo ý đối phương.
Có đôi khi, ngươi tuyệt đối đừng nói đạo lý với phụ nữ, bởi vì ngươi nói không lại, mà nếu nói lại thì ngươi cũng xong rồi.
Hắn không muốn mất đi cơ hội mà khó lắm mình mới tìm được. Xem ra là hắn không muốn đánh cuộc thì cũng phải đánh cuộc “ván thứ hai” này.
“Vậy Chỉ Tình thất lễ rồi.” Nghe vậy, trên mặt Mộ Dung Chỉ Tình hiện lên vẻ vui sướng, gật đầu với Giang Siêu.
Nàng ta đã thay đổi rất nhiều về thái độ. Hơn nữa, nàng ta không còn tự xưng tiểu nữ, mà đổi sang tự xưng bằng tên mình.
Vậy nên có thể thấy được là nàng ta đã tán thành Giang Siêu. Bây giờ nàng ta vẫn còn muốn đánh cuộc, chính là vì lòng hiếu thắng kia của nàng ta.
“Đối câu đối xong rồi, hay là chúng ta làm thơ đi, đề tài là hoa sen trong hồ, mỗi người làm một bài thơ về hoa sen.” Nàng ta nhìn hoa sen, nói với vẻ khác lạ.
Nàng ta vừa dứt lời, Tống Ninh Tuyết liền thở phào nhẹ nhõm. Nếu là đánh cuộc khác thì nàng sẽ lo lắng. Nhưng là đánh cuộc làm thơ, Giang Siêu chưa từng làm thơ thua ai cả.
Có điều, đám người Mộ Dung Minh Hiên nghe vậy đều mặt mày nhăn nhó nhìn về phía Giang Siêu.
Bọn họ không biết Giang Siêu có thể làm thơ được hay không. Rốt cuộc thì làm thơ khó hơn đối câu đối nhiều.
Ngay lúc bọn họ cảm thấy lo lắng, thì nghe thấy Giang Siêu mỉm cười nói: “Chước chước hà hoa thụy, đình đình xuất thủy trung. Nhất hành cô dẫn lục, song ảnh cộng phân hồng. Sắc đoạt ca nhân kiểm, hương loạn vũ y phong. Danh liên tự khả niệm, huống phục lưỡng tâm đồng.”
Lần này hắn không phải thốt ra thơ ngay lập tức, nhưng cũng ngâm nga khi Mộ Dung Chỉ Tình vừa ra đề không được bao lâu.
Mọi người đều ngạc nhiên nhìn về phía hắn, trong mắt chứa đầy vẻ khó tin. Còn Mộ Dung Chỉ Tình thì ngây người đứng tại chỗ, lẩm bẩm.
“Đình đình xuất thủy trung. Nhất hành cô dẫn lục, song ảnh cộng phân hồng… thơ hay… thơ hay…”
Nói đến đây, nàng ta hơi khom người bái Giang Siêu: “Tiên sinh tài cao học rộng, là Chỉ Tình nông cạn, xin tiên sinh hãy ở lại…”
Nàng ta không nhắc tới thắng thua nữa. Khoảnh khắc Giang Siêu ra thơ, chút lòng hiếu thắng trong lòng nàng ta đã bị tài văn chương của Giang Siêu thuyết phục.
Nàng ta không phải là người chơi thua không nổi. Huống chi, nàng ta chỉ là nghi ngờ năng lực của Giang Siêu mới ra mặt thử mà thôi.
Nếu Giang Siêu có đủ năng lực dạy đệ đệ mình thì nàng ta đương nhiên là chào đón rồi.
“Chỉ Tình tiểu thư khách sáo rồi, tại hạ tới đây là để kiếm cơm ăn, có thể được tiểu thư thưởng thức là vinh hạnh của tại hạ.” Giang Siêu vội vàng chắp tay đáp lễ.
Lúc này, Mộ Dung Chỉ Tình lại thay đổi ánh mắt, hỏi Giang Siêu: “Không biết Giang tiên sinh có quen biết Giang Siêu hay không…”
Nàng ta vừa dứt lời, trên mặt Giang Siêu và Tống Ninh Tuyết đều lộ vẻ ngạc nhiên.
Hai người không hiểu vì sao Mộ Dung Chỉ Tình lại nhắc tới cái tên Giang Siêu.
Nhất là Tống Ninh Tuyết, mặt mày nàng đầy vẻ căng thẳng. Vì không để lộ thân phận của Giang Siêu, nàng đã nói với Mộ Dung Chỉ Tình là Giang Siêu tên Giang Dương, tự Trường Thủy.
Nghe ý của Mộ Dung Chỉ Tình thì có vẻ là nàng ta nhận ra Giang Siêu.
“Giang Siêu? Ta không quen biết. Hắn là ai vậy?” Giang Siêu chỉ có thể giả ngu. Hắn không thể thừa nhận thân phận của mình được.
“Ồ… không quen biết hả? Vậy thì đáng tiếc, nghe nói vị Giang Siêu công tử kia có tài văn chương hơn người, chắc là không kém gì tiên sinh, nếu hai người có thể gặp nhau một lần thì chắc chắn là sẽ trở thành truyền thuyết muôn đời.”
Mộ Dung Chỉ Tình nhìn Giang Siêu với ánh mắt là lạ, giọng điệu có chứa một ý khác.
Lúc này, Mộ Dung Minh Hiên đứng bên cạnh vội vàng nói: “Tiên sinh, ngươi không biết chứ tỷ tỷ ta rất thích thơ của Giang Siêu, ngày nào cũng phải ngâm nga vài lần, tới mức ta thuộc luôn mấy câu. Nhất là chuyện hắn thắng được tên Trịnh Thế Kinh kia, tỷ tỷ ta nghe mãi không chán.”
Mộ Dung Minh Hiên vừa dứt lời, Mộ Dung Chỉ Tình không chút khách sáo gõ vài cái lên đầu đệ đệ mình.
“Nếu đệ không nói thì cũng sẽ không ai coi đệ là người câm. Muốn bái sư thì đi chuẩn bị đi, nếu không thì không cần bái sư nữa.”