"Giang đại ca, huynh nhìn thấy những đám ruộng thí nghiệm của chúng ta chưa? Ta đã không làm huynh thất vọng. Mùa sau ta nhất định sẽ nâng cao sản lượng lúa."
Nhìn thấy vẻ mặt ngập tràn sung sướng của Đông Ly Thải, Giang Siêu nhẹ nhàng xoa đầu nàng, gật đầu tỏ ý đã biết, trong ánh mắt hắn đều là khen ngợi.
Đối với hành động thân mật này, khuôn mặt Đông Ly thải tỏ vẻ ngượng ngùng và ngọt ngào. Trong mắt nàng cũng tràn ngập cảm xúc thỏa mãn, tựa như được Giang Siêu tán thưởng, thế là đủ rồi.
Giang Siêu nói với Đông Ly Thải về một số vấn đề cần chú ý ở những giai đoạn sau của cây lúa, cũng như những vấn đề cần cải thiện trong việc lai tạo lúa, và hàn thuyên một vài chuyện khác với Đông Ly Thải.
Những người khác ở gần đó cũng khiêm tốn lắng nghe. Trước đây mọi người có lẽ vẫn còn hoài nghi đối với những lý luận của Giang Siêu, nhưng sau khi sự thật chứng minh Giang Siêu nói đúng, tất cả mọi người cực kỳ tôn trọng và tin tưởng Giang Siêu.
Giải quyết xong mọi chuyện bên này thì trời đã gần tối, những người làm việc cả ngày ở bánh xe nước khổng lồ cũng nghỉ ngơi.
Nhờ có bánh xe nước khổng lồ, công việc tưới nước cho ruộng lúa không còn vất vả nữa. Thậm chí là vài ngày mới cần tưới nước một lần.
Không chỉ tiết kiệm được rất nhiều sức người và sức của, nó cũng đảm bảo nhu cầu nước cho ruộng lúa.
Nhìn bánh xe nước, Giang Siêu có chút xúc động. Chính vì có bánh xe nước này mà hắn làm việc trong tộc Dạ Lang cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Cuối cùng, hắn không chỉ trở thành chồng của Vương tộc Dạ Lang mà còn trở thành tộc trưởng của tộc Đông Ly.
Giờ đây, tộc Dạ Lang cũng sẽ trở thành con át chủ bài lớn nhất của hắn.
Lúc quay về nhà, Giang Siêu đã nói với Đông Ly Nguyệt về việc xây dựng quân đội. Hắn muốn tuyển những thanh niên trẻ tuổi trong tộc Dạ Lang tham gia huấn luyện.
Về vấn đề này, Đông Ly Nguyệt rất ủng hộ, tộc Dạ Lang trước đó cũng có quân đội riêng, tuy nhiên, do triều đình quấy rối, binh lính của tộc Dạ Lang cuối cùng bị buộc phải giải tán.
Hơn nữa khi đó ba tộc lớn xảy ra xung đột mẫu thuẫn nên là rất lâu rồi không có thành lập quân đội mới.
Mặc dù Đông Ly Nguyệt không biết Giang Siêu có kế hoạch gì chưa, nhưng nếu có thể có được một đội quân cho riêng mình, về sau sẽ không sợ bị người khác uy hiếp và khống chế.
Suy cho cùng, triều đình tuy đã buông tha tộc Dạ Lang, nhưng ai biết được nếu một ngày nào đó bọn họ không hài lòng hay có bất mãn gì đó lại sẽ đối đãi với tộc Dạ Lang như nào?
Đông Ly Nguyệt cũng biết những việc Giang Siêu làm đều là tính toán cho tương lai.
Bởi vì, ngoại trừ triều đình ra còn có một tên Trịnh An vẫn đang lăm le dòm ngó, lúc trước ông ta có dã tâm muốn thâu tóm tộc Dạ Lang.
Bất cứ khi nào Trịnh An phát động chiến tranh, tộc Dạ Lang cũng có thể bị liên lụy. Nếu tộc Dạ Lang có quân đội riêng sẽ không còn sợ bị người khác uy hiếp nữa.
Đông Ly Nguyệt quyết định tổ chức một cuộc họp tộc Dạ Lang vào ngày hôm sau để thông báo ý định thành lập quân đội của Giang Siêu. Về việc muốn xây dựng quân đội như thế nào, Đông Ly Nguyệt giao toàn bộ quyền lực cho hắn.
Đêm đến lúc đi ngủ, trên mặt Đông Ly Nguyệt rất là ngượng ngùng. Giang Siêu cũng có chút xấu hổ. Nhưng mà lúc trước hai người đã từng ngủ chung một giường nên bọn họ cũng không quá rối rắm đến chuyện ngủ.
Giang Siêu tự nhiên nằm xuống bên cạnh Đông Ly Nguyệt, hai người đều có thể nghe thấy nhịp tim của nhau, sắc mặt Đông Ly Nguyệt đỏ như quả hồng.
Cả hai nhất thời không biết nên nói chuyện như nào, đúng lúc này Đông Ly Nguyệt hình như đã quyết định chuyện gì đó, nàng đột nhiên xoay người, cưỡi lên người Giang Siêu đè hắn ở phía dưới.
Ánh mắt nàng nhìn Giang Siêu ngập tràn tình ý, nàng đỏ mặt nói với Giang Siêu: "Cho ta một đứa con được không?"
Trong giọng nói của nàng lộ ra một cỗ ôn nhu và xen lẫn cầu xin. Giang Siêu nghe những lời này trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.
Tình yêu của Đông Ly Nguyệt dành cho hắn vốn dĩ đã có chút hèn mọn. Nàng vốn là vương của tộc Dạ Lang, trước mặt tộc Dạ Lang, nàng là một nữ nhân mạnh mẽ.
Nhưng lúc này ở trước mặt Giang Siêu, nàng giống như một tiểu cô nương sợ làm người mình yêu tức giận. Thái độ thận trọng và lo lắng đó khiến Giang Siêu cảm thấy có chút đau lòng.
Nhìn đôi môi đỏ tươi của nàng, Giang Siêu không nói gì, mở miệng hôn nàng.
Nếu nàng đã muốn như vậy, Giang Siêu không có gì phải do dự, hắn không phải là thánh nhân, cũng không phải là người dài dòng, chậm chạp.