Mục lục
(Nháp) Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê - Đặng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thương binh tranh thủ đâm thương khi có khe hở.

Tất cả đều tiến hành đánh trả một cách có trật tự.

Giang Siêu hơi bất ngờ trước loại tình huống này, xem ra bên quân châu phủ có người giỏi chỉ huy.

Nếu không thì khi gặp thứ dạng ống sẽ nổ mạnh kia, quân châu phủ đã hoảng loạn hết cả rồi.

Giang Siêu cũng thấy được thứ dạng ống kia, chắc nó là hàng nhái của mìn tre. Xem ra là hắn lo lắng không sai, mìn tre quá dễ dàng làm ra, không khó để làm hàng nhái.

Có điều, uy lực nổ mạnh của hàng nhái kém hơn rất nhiều so với mìn tre do hắn làm ra.

Chắc là đối phương chưa hiểu hết được nguyên lý chế tạo. Có điều, theo số lần thực hành, khuyết điểm này có thể đền bù được.

Tuy rằng quân châu phủ đã ổn định đội hình, nhưng mà mìn tre hàng nhái kia vẫn khiến bọn họ ăn nhiều đau khổ.

Có điều, dưới sự chỉ huy của người giỏi, lần nào thương binh cũng tìm được cơ hội đánh trả, có khi còn có thu hoạch ngoài ý muốn.

Lúc này, Giang Siêu phát hiện trên chiếc xe ngựa lớn nhất trong một đoàn xe ngựa, Tống Ninh Tuyết đang ôm Mộ Dung Chỉ Tình vào lòng.

Mộ Dung Chỉ Tình đã tỉnh lại, thỉnh thoảng mở miệng nói gì đó.

Mà mỗi lần nàng lên tiếng, quân châu phủ đều vừa lúc đổi cách đánh trả. Hiển nhiên, người giỏi chỉ huy đứng sau đám quân châu phủ chính là Mộ Dung Chỉ Tình.

Quân châu phủ do Mộ Dung Cung phái tới đều là cấp dưới đáng tin của ông ta. Bọn họ có thể không phục Giang Siêu, nhưng chắc chắn sẽ phục Mộ Dung Chỉ Tình.

Trong lúc nguy hiểm, Mộ Dung Chỉ Tình chỉ huy bọn họ, bọn họ tuyệt đối sẽ nghe theo lệnh, huống chi sự chỉ huy của Mộ Dung Chỉ Tình còn khiến bọn họ ổn định lại.

Có điều, cứ tiếp tục như vậy thì bên bọn họ sẽ xảy ra vấn đề.

Quân châu phủ đang bảo vệ nạn dân rất muốn đi qua giúp đỡ, nhưng lại bị Mộ Dung Chỉ Tình ngăn cản.

Nếu bọn họ đi qua giúp đỡ thì đám cướp sẽ có cơ hội ra tay với nạn dân.

Mộ Dung Chỉ Tình biết Giang Siêu coi trọng đám nạn dân kia. Vậy nên nàng ưu tiên bảo vệ bọn họ.

Khi quân châu phủ phát hiện có đám cướp đánh lén, Mộ Dung Chỉ Tình đã bị bừng tỉnh dưới tiếng cảnh báo. Nàng bảo Tống Ninh Tuyết ôm nàng đi ra ngoài xem xét tình hình.

Thấy quân châu phủ hỗn loạn và đám lưu dân chạy lung tung, nàng vội vàng ra lệnh với tướng lãnh quân châu phủ.

Tuy rằng hiện giờ nàng còn rất yếu, nhưng nàng vẫn có thể nói chuyện được.

Tướng lãnh không dám làm trái lệnh, vội vàng làm theo lời Mộ Dung Chỉ Tình là lôi kéo lưu dân tụ tập lại một chỗ để dễ dàng bảo vệ.

Đám quân châu phủ còn lại thì đánh nhau với đám cướp. Dù vậy, bọn họ vẫn bị đám cướp bao vây. Bởi vì trận hỗn loạn vừa rồi, có khoảng một trăm lưu dân đã chết.

Lúc này, trong lòng Mộ Dung Chỉ Tình tràn đầy tự trách. Nàng cảm thấy mình không bảo vệ tốt đám lưu dân, bọn họ đều là người mà Giang Siêu coi trọng.

Bên này, Mộ Dung Chỉ Tình tiếp tục chỉ huy quân châu phủ đánh với đám cướp. Bởi vì mệt mỏi, nàng đã bắt đầu mơ mơ màng màng.

Nàng vốn dĩ không khỏe, còn bị đám cướp đánh thức, bây giờ lại ra ngoài chỉ huy chiến đấu, cả người mệt mỏi đến cực điểm.

Rốt cuộc, sau một lần chỉ huy thương binh quân châu phủ đánh ra, nàng không nhịn nổi nữa, trực tiếp ngất đi. Lần này sắc mặt nàng cực kì khó coi.

Bởi vì không còn sự chỉ huy của Mộ Dung Chỉ Tình, cho nên quân châu phủ lập tức trở nên hỗn loạn, tên tướng lạnh kia mặt mày nôn nóng.

Hiển nhiên là đối mặt với tình thế trước mắt, tên tướng lãnh kia còn không bằng một cô gái.

Buồn cười là trước đó bọn họ còn rất khinh thường Giang Siêu. Rồi khi phải đối mặt với kẻ địch mạnh, bọn họ liền hoàn toàn mất đi phương hướng.

Thảo nào quân châu phủ muốn đánh thắng một ổ cướp lại khó khăn đến vậy. Đám tướng lãnh quân châu phủ gần như đều là nói như rồng leo làm như mèo mửa, không có tài chỉ huy.

Thấy quân châu phủ sắp kiên trì không được và đám cướp sắp đột phá phòng tuyến, Giang Siêu nhìn sang hai trăm quân Con Cháu bên cạnh rồi ra lệnh tấn công.

Việc đầu tiên cần làm là ném một đợt pháo cối mìn tre.

Trải qua nhiều lần cải tiến và luyện tập, uy lực của pháo cối mìn tre đã tăng lên rất nhiều, độ chính xác cũng đã đến mức bắn trúng chỗ muốn bắn.

Gần như tất cả quân Con Cháu đều biết dùng pháo cối mìn tre. Chỉ khác nhau về độ chính xác của người dùng, người bắn trúng người bắn không trúng.

Những người bắn trúng nhiều hơn được xếp thành pháo thủ, chỉ phụ trách bắn pháo.

Có hai tên pháo thủ cầm ống pháo pháo cối lên rồi ngắm bắn. Trong chớp mắt, hai chuỗi mìn tre bị bắn ra ngoài.

Bùm! Đám cướp vừa rồi còn đang phấn khích khi sắp đánh qua phòng tuyến của quân châu phủ, xông lên đoàn xe ngựa đâm chết Giang Siêu, thì đột nhiên bị mìn tre rơi trúng.

Ngay sau đó, một số đông tên cướp bị mìn tre nổ chết, một trận hỗn loạn xuất hiện trong đám cướp.

Bọn họ dùng mìn tre hàng nhái đi nổ người khác còn được, chứ bọn họ chưa từng bị mìn tre nổ trúng. Thế mà bây giờ lại xuất hiện mìn tre nổ mạnh hơn mìn tre hàng nhái của bọn họ, bọn họ lập tức ngây ngẩn cả người.

Bọn họ hoảng sợ nhìn xung quanh, nhưng lại không thấy mìn tre được ném ra từ chỗ nào. Rốt cuộc thì đang trong đêm đen, bọn họ khó có thể tìm được mìn tre tới từ đâu trong khoảng thời gian ngắn.

Có điều, khi đợt mìn tre thứ hai được bắn ra, có người đã thấy đám người Giang Siêu ở gò đất bên này.

Dù là đám cướp hay là quân châu phủ đều nhìn qua, trong mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên và khó hiểu.

Bọn họ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không biết ai đang ở trên gò đất.

Chiến trường bên dưới ánh lửa tận trời. Gò đất bên này lại tối đen một vùng, không nhìn thấy được người nào.

Bùm… bùm… hai tiếng nổ vang lên, đám cướp hồi hồn lại, vội vàng phái người tấn công sang gò đất.

Chỉ cần chiếm được gò đất là có thể giải quyết được mối nguy hiểm hiện nay của bọn họ. Nếu không cứ để bên gò đất bắn ra mìn tre dày đặc, thì có khi không bao lâu nữa, bọn họ đều sẽ bị nổ chết hết.

Thấy vậy, Giang Siêu nói với hai trăm quân Con Cháu ở xung quanh: “Đánh lui bọn họ!”

Gò đất là vị trí thích hợp để dùng pháo cối mìn tre bắn ra mìn tre. Chỉ cần đám cướp còn ở bên dưới thì bên trên này sẽ là cơn ác mộng của bọn họ.

Vậy nên bọn họ cần phải bảo vệ được gò đất, để cho pháo cối mìn tre có đủ cơ hội bắn ra ngoài.

Nghe được lệnh từ Giang Siêu, một đám quân Con Cháu dâng trào nhiệt huyết, siết chặt đao thép trong tay.

Đao thép được đúc từ xưởng rèn, nói là bảo đao cũng không quá.

Trải qua kỹ thuật rèn sắt học từ Giang Siêu, đao sắt đã rất giống với đao thép. So với những thanh đao trên tay đám cướp, đao thép trên tay bọn họ có thể nhẹ nhàng chém đứt những thanh đao kia.

Hiệp đấu đầu tiên lập tức diễn ra. Dưới sự chiếu sáng của cây đuốc, đám quân châu phủ bên dưới cuối cùng cũng thấy người dẫn đầu Giang Siêu và đám quân Con Cháu.

Tên tướng lãnh cầm đầu lộ ra vẻ ngạc nhiên, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK